Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2018

World Cup: BÓNG ĐÁ LÀ LỄ HỘI


Nếu “tụ tập đông người”, bạn luôn đối diện với nguy cơ bị công an giải tán vì như thế là chia rẽ quan hệ ta với “nước láng giềng chung biên giới Quảng Ninh”. Nhưng nếu bạn tụ tập dù có đông hơn nữa để cổ vũ bóng đá thì “chẳng sao cả”. Điều đó cho thấy vị trí vai trò đặc biệt của bộ môn bóng tròn.

Đôi khi lẩn thẩn mình nghĩ thầm, tại sao phải có bóng đá, hoặc bóng đá để làm gì ? Tự hỏi rồi lại tự trả lời. Bóng đá là một trò chơi có sức cuốn hút cao, khiến hàng tỉ người túc trực bên chiếc máy Tivi, doanh số mỗi mùa World Cup lên đến hàng chục tỉ USD.

Chưa hết, bóng đá có thể ví như một thứ thuốc phiện, hay một tôn giáo. Thuốc phiện là thứ gây mê hoặc, dính vào nó sẽ dễ quên những chuyện khác. Tôn giáo cũng vậy, nếu so với “khoa học hiện đại” thì vô số những luận điểm trong giáo lý dường như đã sai, nhưng tôn giáo vẫn tồn tại và chưa hề tỏ dấu hiệu suy yếu. Tôn giáo, dù là Thiên chúa, Phật hay Hồi thì vẫn cần cần cho cuộc sống vì chúng mang lại niềm tin và gắn kết con người với nhau.

Thường nói “người với người sống để yêu nhau”, không nên chiến tranh giết hại, hủy diệt lẫn nhau. Vấn đề là làm thế nào để có được những điều này ? Những người lương thiện chỉ mong có một cuộc sống bình yên, ít bị cướp bóc, quấy rầy bởi các thể loại cướp đêm và cướp ngày. Điều gì có thể mang lại cho họ sự liên kết để tạo nên sức mạnh và niềm tin yêu?

Ồ, hỏi đã là trả lời. Có quá lời không khi nói rằng, bóng đá đã làm con người quên đi một “thói quen cũ” là gây chiến tranh. Kể từ sau WW II kết thúc vào năm 1945, về cơ bản, thế giới không còn chiến tranh lớn (ngoại trừ chiến tranh Việt Nam).

Không thể tìm được lý do gì khác để hàng chục ngàn, thậm chí hàng trăm ngàn người thường xuyên tụ tập với nhau hàng tuần, hoặc mỗi tuần hai lần quanh năm tại các sân vận động như bóng đá. Mỗi lần tụ tập như vậy là một ngày hội, một niềm vui không bờ bến.

Hồi trước ở Vietnam có môn “Ủ su”, mình chưa bao giờ xem nhưng thấy đài báo khoe huy chương vàng ỏm tỏi. Đương nhiên, để lấy được huy chương thì phải mất tiền, nhưng để làm gì khi mà quần chúng không quan tâm, không thèm xem.

Thực sự, bóng đá không chỉ để cho vui. Một xã hội muốn phát triển và tiến bộ thì phải có sự đồng thuận (harmony) và khoan dung (tolerance). Ổn định không phải là Gaddafi ở ngôi liên tục trên 40 năm hay một phe đảng Bonsevic cầm quyền trên 70 năm mà ở chỗ lòng dân có yên hay không. Nếu dân còn bất mãn, còn chửi rủa và phá phách thì đừng hy vọng thịnh vượng, thành công và hạnh phúc.

Tại World Cup 1978, nguời ta chú ý đến điều khác thường khi Toredo, cầu thủ da đen duy nhất trong đội tuyển Pháp, chơi ở vị trí trung vệ. Ngày nay, trong các đội bóng mạnh của châu Âu như Pháp, Đức, Anh, Bỉ...đều có quá nửa là các cầu thủ da màu. Những cầu thủ có nguồn gốc chủng tộc khác nhau xúm xít bên trái bóng tròn là hình ảnh đẹp về một thế giới đại đồng.

Chỉ còn vài giờ nữa, ngày hội Worrld Cup sẽ bắt đầu. Hãy để Bóng đá góp phần tạo ra một xã hội, một hành tinh có nhiều yêu thương và gắn kết hơn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn nhận xét