Thứ Hai, 4 tháng 10, 2021

Tâm sự: hai phần của cuộc đời

 

Nếu mỗi cuộc đời có hai phần: phần đi lên và phần ở phía bên kia đỉnh dốc thì mình đã ở vào phần “bên kia” rồi. Đây là lúc có thể bình tĩnh đôi chút để nhìn lại cả cuộc đời thăng trầm một cách kỳ lạ.
Tuổi trẻ nhiệt huyết là tuổi tìm mọi cách để khẳng định cái tôi, giành giật mọi thứ để tỏ ra bằng người, hơn người. Hồi nhỏ, chắc nhiều bạn ao ước được hút một điếu thuốc lá để có cảm giác trở thành người lớn. Nhưng khi hút rồi, thì thấy cũng bình thường thôi, không có gì ghê gớm cả.
Tất nhiên, không chỉ là điếu thuốc lá, bạn còn có rất nhiều ước mơ khác nữa. Riêng mình, năm 17 tuổi mình thi đại học được 21.5 điểm, thiếu nửa điểm để đi nước ngoài nên rất cay cú. Thú thật, mong muốn trả thù đời, được ra ngoại quốc ám ảnh mình cả một thời gian rất dài.
Mỗi người đều có một lý do riêng tư để hung hãn và làm những điều điên rồ. Tuổi trẻ trâu thì có gì để mất, có gì để sợ đâu.
Mình tin rằng cuộc sống có sự đền bù qua lại, như người ta thường nói “trẻ không chơi thì già đổ đốn”. Chắc chắn, chưa được chơi thì còn thèm khát, còn đã chùn chân mỏi gối thì thông thường có điểm dừng.
...và đến một lúc nào đó, bạn đạt được sự tự do về tài chính, hoặc chí ít có của ăn của để, bạn xứng đáng được thư giãn đôi chút để sống chậm và hưởng những thành quả lao động trong quá khứ. Dường như bạn sẽ tỉnh giấc, không còn quá nôn nóng tham lam, bạn nghĩ tới việc hạ cánh và để lại di sản gì cho đời.
Mình từng nói với các con gái, người tốt là người có đóng góp, cống hiến cho xã hội. Đóng góp gì? Nói cụ thể là tiền thuế đi. Bạn có dám “ngạo nghễ” mà khai với con cái rằng bạn luôn luôn làm việc chăm chỉ và thường xuyên đóng thuế?
Theo ý kiến cá nhân, một cái cống hiến còn quan trọng hơn cả đóng thuế, đó là việc nuôi dạy con trở thành người có ích cho xã hội. Những ai là người trong cuộc sẽ hiểu công việc này khó khăn biết dường nào.
Bạn là người Việt Nam mà sống trong môi trường quê hương mới, bạn sẽ dạy con theo kiểu gì? Kiểu Việt, kiểu Úc hay nửa nọ nửa kia? Đây thực sự là một cuộc đấu tranh của Đông và Tây, cái cũ và cái mới, giữa cảm tính và lý trí.
Cuộc sống không dừng lại mà là một cuộc chuyển hóa. Mình có thể chuyển từ dại dột này sang dại dột khác, từ cách sống bản năng bất chấp sang buông bỏ nhường nhịn, từ ngu si bất tận sang khôn ngoan chút xíu.
Chẳng có ai sinh ra là mặc nhiên xấu hay mặc nhiên tốt, cuộc sống vận động và nhào nặn trong mỗi môi trường hoàn cảnh khác nhau. Mình cũng tin rằng con người có khả năng tự hoàn thiện để trở thành một phiên bản tốt hơn, tử tế hơn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn nhận xét