Chủ Nhật, 30 tháng 9, 2018

KHI SỰ NGẠO NGHỄ BỊ ĐÁNH MẤT


Bóng đá Anh có 10 hạng với hàng ngàn đội bóng. Từ hạng 5 đến hạng 10 là trình độ của các đội bán chuyên nghiệp và nghiệp dư. Bốn hạng đầu tiên dành cho 92 đội bóng nhà nghề (fulltime proffessional), gọi là hạng danh dự (premier league), Championship, League 1 và League 2. Được khoác trên người màu áo của một đội bóng nhà nghề là niềm vinh dự lớn lao. Đối với hạng danh dự, các cầu thủ “regular”đều là những triệu phú nhưng nhìn cách họ thi đấu thì có thể thấy tinh thần thượng võ không khoan nhượng. Nhiều cầu thủ đã từng bị chấn thượng nặng, nhưng khi trở lại họ còn mạnh mẽ hơn trước.

Không phải ngẫu nhiên mà giải bóng đá Anh được coi là hấp dẫn nhất hành tinh. Các đội bóng Anh nhà nghề thường có độ tuổi từ 100 đến 150, có đội thành lập từ năm 1862. Mỗi đội bóng là một thiên tình những trang sử hào hùng.

Trong một trận đấu, nếu đội nhà ghi bàn thắng trước thì điều gì sẽ xảy ra ? Trong hầu hết các trường hợp, là tiếp tục lao về phía trước để ghi thêm nhiều bàn thắng nữa. Tuy nhiên, cách đá này có thể coi là ngu ngốc nếu bạn gặp phải một đội bóng mạnh hơn. Khán giả có thể thông cảm với các đội bóng nhỏ, lực bất tòng tâm, vì thiếu tiền bạc và danh tiếng nên không thể tuyển mộ được những ngôi sao tầm cỡ để đương đầu với đối phương. Nhưng khán giả không bao giờ tha thứ cho một đội bóng đẳng cấp hàng đầu, với thương hiệu và tài sản đồ sộ mà lại hèn nhát.

Trong trận đấu rạng sáng nay, Man Utd chỉ tiếp đội ở hạng dưới (tức Championship) Derby County trong Cup Liên đoàn. Man Utd đã vượt lên dẫn trước ngay từ phút thứ 3 nhưng rồi không giữ được lợi thế và chịu thua chung cuộc. Kịch bản này đã trở nên quen thuộc kể từ khi Mourinho quay trở lại nước Anh để dìu dắt đội quỷ đỏ thành Man.

Mourinnho là HLV giàu thành tích, đã mang lại 3 chức vô địch cho đội Chelsea trước đây. Ông nổi tiếng là “Mr 1-0” nghĩa là chỉ cần thắng một bàn. Kỳ lạ ở chỗ Mou lại tỏ ra thích thú về điều này. Trong mùa bóng 2016-2017, Mou đã ngậm đắng nuốt cay khi Man Utd hòa tới 15 trận tại Premier League, một con số kỷ lục. Sau khi ghi bàn, Mou có thói quen xua quân về phòng ngự để giữ tỉ số. Nhưng điều này đã bị các đội bóng bắt bài. Khi bị Man Utd dẫn trước, họ biết tỏng các cầu thủ của Mou không còn khát khao, nên chẳng việc gì phải sợ bị thủng lưới thêm mà hiên ngang ra đòn tấn công gỡ hòa. Trong rất nhiều trường hợp, các đội bóng tí hon đã thành công trước gã khổng lồ.

Man Utd khác Chelsea, khán giả của họ lại càng khác. Sân Nhà hát của những ước mơ có sức chứa gấp đôi sân Stamford Bridge, khi mà việc mở rộng nó đang bị trì hoãn. Khán giả của Man Utd không dễ tính và luôn đòi hỏi đội bóng của mình phải thực thi triết lý tấn công vũ bão nhất có thể được. Mourinho đã buộc phải thay đổi, tiếc thay đó chỉ là sự thay đổi nửa vời. Đúng ra, sở trường của ông là bóng đá phòng ngự, nhưng khán giả không cần biết điều đó.

Pogba là một cầu thủ ma lanh đã nhanh chân đứng về phía khán giả. Sau trận đấu với một đội Wolves mới lên hạng, cũng trên sân nhà, Man Utd cũng ghi bàn thắng trước rồi bị cầm hòa, Pogba đã ra báo chí thẳng thừng chỉ trích lối đá phòng ngự của HLV mà ông boss chẳng làm gì được. Mourinho chỉ đáp trả rằng Pogba sẽ không được đeo băng đội trưởng nhưng Pogba có phải đội trưởng đâu mà cần.

Trở lại trận đấu với đội hạng dưới Derby, với đủ mọi lợi thế mà Man Utd không hề tỏ ra lấn lướt đối thủ trong các chỉ số cầm bóng, số cú sút, phạt góc...mà chỉ hơn...cái phạm lỗi, trong đó có lỗi dẫn đến thẻ đỏ. Man Utd thua không phải vì bị thiếu người, nên nhớ trước khi Romero bị đuổi thì Derby đã gỡ hòa 1-1 rồi. Và với một thủ môn số 3 ít kinh nghiệm thì cái chết trên chấm phạt đền không có gì lạ.

Rõ ràng thời gian đã đủ để nói rằng Mourinho là một thử nghiệm thất bại tại Man Utd. Việc ông ra đi không phải tính bằng tháng, mà tính bằng ngày.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn nhận xét