Thứ Hai, 26 tháng 12, 2016

QUÊN SAO ĐƯỢC GADDAFI



Gaddafi trỡ về với Allah đã được 5 mùa Ranmadan. Trước khi ông bị giết khoảng 6 tháng, mình đang ở Việt Nam và đến chơi nhà bác Thêm, nguyên Vụ trưởng châu Phi- TAN. Trong câu chuyện, mình bảo, Gaddafi chắc không giữ được tính mạng, bác Thêm có vẻ ngạc nhiên. Mình suy đoán, có dấu hiệu Gaddafi muốn từ chức và đi lưu vong mà không được, trong khi ông “nợ máu” quá nhiều.

Cũng khoảng thời gian đó, Gaddafi trả lời phỏng vấn của một đài truyền hình phương Tây, trực tiếp bằng tiếng Anh không lưu loát lắm. Trong khi nói chuyện, Gaddafi đeo kính mát nhưng theo như các nhà bình luận, vẫn không che giấu được sự hốt hoảng. Ông lý giải, Libya là một nước dân chủ, mọi quyền lực thuộc về nhân dân. Bản thân ông không phải là một nhà độc tài vì ông không hề giữ chức vụ gì, mà chỉ có danh hiệu “Nhà lãnh đạo cách mạng”, các chức danh Tổng thống, Thủ tướng hay Tổng bí thư đảng đều do người khác làm. Khá khen cho Gaddafi, một cái danh trời ơi đất hỡi, không bị ràng buộc gì bởi bầu cử, nhiệm kỳ mà vẫn có thể thâu tóm quyền lực trong suốt 42 năm.

Mình còn nhớ ông nói bằng cái giọng khàn khàn “Libyan people, all they love me”, tiếp theo là một tiếng cười gượng gạo. Mình không thích Gaddafi nhưng mình tin rằng ông nói một cách thành thật. So với các nước láng giềng, người dân Libya có mức sống rất cao. Thực ra không phải Gaddafi tài giỏi gì, chẳng qua vì Libya ít dân mà dầu lửa lại nhiều quá.

Gaddafi là một biểu tượng chống Mỹ, không phải chống bằng lời nói mà bằng những việc làm cụ thể. Ông tài trợ cho các tổ chức hoạt động khủng bố như PLO, Hesbullah…Libya còn bị tố cáo là thủ phạm của vụ đánh bom vào một máy bay dân sự năm 1988 tại Lockerbia Scotland, làm chết 270 hành khách. Vì vụ này mà Mỹ đã ném bom vào thủ đô Tripoli để trừng phạt, và Libya lại “dám” bắn rơi máy bay Mỹ. Sau đó, một tượng đài đã được dựng lên với hình tượng một nắm đấm bóp vụn máy bay Mỹ.

Sau khi Liên Xô sụp đổ, Gaddafi đã vội vã thay đổi chính sách. Ông chấp nhận bồi thường cho các nạn nhân của vụ nổ máy bay. Rồi ông tìm cách kết thân với Ý, một nước láng giềng đồng thời là thực dân cũ, như là một đột phá khẩu với phương Tây. Con trai ông đã trở thành một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp tại Ý. Nhưng hình như những nỗ lực như vậy đã quá muộn.

Khi bị bắt, Gaddafi còn bị dắt đi diễu phố để làm nhục trong 2 tiếng đồng hồ rồi mới bị bắn chết. Chính trị quả thật là bẩn thỉu và tàn nhẫn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn nhận xét