Thứ Bảy, 18 tháng 9, 2021

Đi chợ mua rau

 

Cách đây hai năm, mình đi Việt Nam chơi. Lững thững ra một cái chợ, đúng ra là một cái ngõ nhỏ, mọi người bày hàng ngoài vỉa hè theo kiểu buôn thúng bán mẹt.
Rau dưa nhiều thật, còn rẻ nữa. Mình thích loại rau thơm thường để ăn với phở gà kiểu Bắc mà nước ngoài không có.
Trái cây chỉ có mùa nào thức ấy, không có những loại hàng quanh năm như bên Úc.
Con cá con tôm bé xíu, cũng phải thôi, đồ Việt Nam chủ yếu từ ao hồ mà ít loại hải sản nước mặn.
Vệ sinh cũng tàm tạm, nếu so với mấy chợ súc vật bên Trung Đông thì còn hơn nhiều.
Được mười phút là đi hết cả cái chợ, bỗng dưng mình bật cười một mình như thằng hâm. Lần nào đi chợ cũng gặp cãi nhau, toàn những chuyện chẳng đáng, mà cả thêm bớt mấy mớ rau có được bao nhiêu tiền đâu mà cãi vã cho mệt người.
Buồn cười khi nhớ đến lúc cách đây bốn năm mươi năm về trước, thằng bé con đứng ngẩn tò te xem các bà xắn quần móng lợn lôi đủ các thứ quý giá ra dí vào mặt nhau.
Chuyện ngoài chợ là thế, còn chuyện trong nhà thì sao, quý vị có bao giờ cãi vã với người vợ hay người chồng thân yêu của mình không?
Nếu có, mình khuyên quý vị nên đi tu. Khi đó, vợ nói gì quý vị đều thấy đúng. Rồi nàng hối hận, thậm chí tự nhận là "điên".
- Điên lên thì nói thôi, chứ không phải thế đâu anh ạ.
Có bao giờ bạn mắng con vô lý không, tội nghiệp tuổi thơ dữ dội của nó.
Mình vẫn lo hai cháu nhà mình có thói quen thức khuya hoặc chơi máy tính nhiều quá. Cũng may đây vẫn chỉ là quan ngại, chứ thực tế chưa đến nỗi lắm.
Nhưng tụi mình cũng không dám tự nhận có công trong việc này. Để mình giải thích.
Mùa hè Dubai có nhiệt độ lên đến trên 40 độ vào ban đêm. Kể cả khi đẻ hai cháu, tụi mình vẫn không cần bật máy lạnh mà vẫn mát. Vì sao?
Vì hai nhà hàng xóm hai bên, hai nhà tầng trên và tầng dưới và nhiều nhà khác đều đã bật điều hòa tổng, nó mát chung cho cả building.
Các cháu nhà mình không quá mê games vì bạn chúng nó cũng ít chơi, thức đêm mà không có bạn thì thức làm gì. Vậy tất cả do môi trường hoàn cảnh.
Mấy bà đi chợ không thể không cãi nhau được, bởi vì:
- Mày mân mê đồ của tao như thế tao còn bán cho ai.
- Điêu toa vừa phải thôi, nửa cân thịt mà bằng cái lưỡi mèo thế này à?
Chẳng lẽ chị thịt lợn phải nói toạc ra:
- Không cân điêu lấy gì mà ăn. Giá rẻ thì phải bớt cân để bù vào chứ!
Cuộc đời vui chứ không buồn đâu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn nhận xét