Mặc dù trong giấy khai sinh ghi sinh ở Hà Tây, nơi mẹ mình dạy học nhưng sự thật là mình sinh ở Bệnh viện C, phố Tràng Thi, Hà Nội. Tuổi ấu thơ của mình có thời gian sống ở Hà Tây nhưng chủ yếu là lớn lên ở Hà Nội.
Mình hay được dắt ra vườn hoa Canh Nông , gần nhà ông bà ngoại ở ngõ Thanh Miến, nơi có một cái cầu tuột rất nhẵn. Bây giờ vườn hoa này cũng tên Tây, dựng tượng một ông họ Lê tên Nin nào đó.
Nói đến Hà Nội thì phải nói đến hồ Hoàn Kiếm mang dấu tích của câu chuyện truyền thuyết. Có lẽ rất nhiều người bị “nghiện” giống mình, tuần nào mà không đạp xe đến bờ hồ thì chịu không nổi.
Mình xa Hà Nội đến nay tròn 30 năm, cũng là lúc Bờ Hồ đã thay đổi, không còn như xưa. Tháp Rùa và Thủy Tạ đều bị biến dạng, cái tên nhà hàng Bô Đê Ga (bò dê gà) biến mất. Kem Tràng Tiền vẫn còn nhưng bánh mỳ Baguette thì không. Mẹ mình kể thời Pháp bánh mỳ ở đây cực ngon, mình không tưởng tưởng nổi cho đến khi sang Paris được ăn bánh mỳ thì mới hiểu, quá đặc sắc luôn.
Còn nhớ cái Bách hóa Tổng hợp do Pháp xây, mùa hè vào bên trong là mát rượi, không hiểu sao cũng bị đập đi. Trước đó là Bưu điện Bờ Hồ cũng bị dỡ đi làm lại, nơi mình có những kỷ niệm đi cùng mẹ đến để gửi thư cho bố.
Hà Nội còn có nhiều biệt thự thời Pháp rất đẹp nhưng không được gìn giữ chu đáo. Có lẽ do mỗi biệt thực đều có nhiều hộ gia đình sinh sống, cha chung không ai khóc nên xuống cấp nhanh. Hà Nội vốn nhiều cây cổ thụ mang bề dày lịch sử nay cũng bị thay thế bằng những cái cây non mới trồng, có thể có người thích còn mình thì không.
Khu vực Minh Khai nhà ông bà ngoại các cháu trước đây toàn nhà một tầng thì nay là dầy đặc những tòa nhà chọc trời vài chục tầng, vậy làm sao thở nổi. Không ô nhiễm, tắc đường và lụt lội thì mới lạ.
Khi xa Hà Nội bạn có nhớ và yêu...”Hà Lội” không?... Có chứ sao Không?
Mình nhớ đến lời một bài hát, đại khái không đâu đẹp bằng Sài Gòn hôm qua và Sài Gòn mai sau. Hà Nội cũng vậy, Hà Nội cũng sẽ rất đẹp, đẹp vô cùng!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Mời bạn nhận xét