Cuộc hôn nhân giữa Arsene Wenger và Arsenal FC đã vừa tròn
“hai mươi năm ấy biết bao nhiêu tình”. Nhân dịp này, một điều tra được đăng tải
trên trang chủ của đội bóng Arsenal, 95% cổ động viên đã bầu chọn Arsene là Huấn
luyện viên vĩ đại nhất trong lịch sử. Một người nữa cũng vĩ đại không kém, đó
là Sir Alex (Sir, là tước hiệu Hiệp sĩ do Hoàng gia phong tặng cho những nhân vật
nổi tiếng), nhưng Sir Alex về hưu rồi. Đối với những HLV bóng đá đương đại, Pep
Guardiola, Mourinho và Arsene là ba người được trả mức lương cao nhất thế giới từ
trước nay, trong khoảng 8-10 triệu bảng.
Vừa rồi, Big Sam đột ngột từ chức HLV đội tuyển Anh, Liên
đoàn bóng đá Anh đã liên lạc với Arsene, thực sự FA cũng rất muốn mời ông. Được hỏi về triển vọng
trở thành HLV đội tuyển Anh, Arsene đã trả lời “why not ?”. Đối với Pep hay
Mourinho, câu trả lời có thể xã giao đôi chút nhưng chắc hẳn là “Không”. Lương HLV
đội tuyển Anh chỉ có 3 triệu bảng, nên làm gì có chuyện đại hạ giá như vậy.
Những ai theo dõi môn bóng tròn đều hiểu rằng, bóng đá đội
tuyển quốc gia không còn là nơi thi thố tài năng đỉnh cao. Thế mới có chuyện đội
lớn đội nhỏ thua thắng nhau loạn tùng bậy. Trong EURO 2016, đội Anh của Hodgson
thua cả chú lùn Wales. Với ngân sách eo hẹp, các Liên đoàn bóng đá không thể
thuê được các HLV hàng đầu. Cứ xem hai HLV gần đây nhất của đội tuyển Anh thì
biết. Với Hodson, đã từng tha phương cầu thực ở cả những quốc gia nhược tiểu về
bóng đá như UAE (bởi vậy mình đã từng gặp và trò chuyện với ông ở ngoài đời vào
năm 2003 tại Dubai), Trung Quốc và …Úc. Với bóng đá Anh, Hodgson có công đưa đội
Fulham lên hạng (bậy giờ đã xuống lại). Vì thành công với Fulham, Hodgson được
Liverpool mời, làm HLV một thời gian ngắn hơn 1 năm, rồi Hodgson nhảy sang đội
tuyển Anh. Nghĩa là phần lớn thời gian trong sự nghiệp, Hodson gắn bó với những
đội bóng nhỏ. Trường hợp Sam Allardyce cũng tương tự, trong sự nghiệp cầm quân trên
30 năm, ông cũng chỉ làm cho các đội bóng hạng dưới, hoặc ở hạng cao nhất thì lại
là các đội bóng nằm nửa dưới bảng xếp hạng là luôn vật lộn để trụ hạng mà thôi.
Đến nông nỗi 400000 đồng bạc bảng mà Sam phải ra đi một cách xấu hổ.
Lý do nào để Arsene Wenger lại chỉ cùng hội cùng thuyền với
Hodgson và Big Sam ? Đó là “stay hungry, stay foolish” (hãy khát khao, cứ dại
khờ) của Arsene.
Không khát khao sao được, ông là một việc liên tục trong 20
năm mà không thấy chán. Với thời gian đó, các HLV khác đã sang tay mươi đội, đồng
thời mỗi đội bóng cũng thường thay đổi HLV, trung bình trên dưới 2 năm/lần. Mỗi
lẫn thay HLV là một cú hích tinh thần, nó cho phép một luồng gió ý tưởng mới, bởi
vậy các đội CLB rất ưa đổi người.
Vì thế cũng không có gì lạ, Arsenal trắng tay trong 12 năm
qua, mặc dù vẫn thừa nhận tài năng và ngưỡng mộ, nhiều fan của Arsenal đã lên
tiếng đòi Arsene phải từ chức. Mọi người cho rằng ông lão 66 tuổi đã trở nên bảo
thủ trì trệ, là vật cản của đội tiến lên phía trước.
Mùa chuyển nhượng hè 2016, Arsene dường như đã tự biến thành
một con người khác khi đã vung 98 triệu bẳng mua về 5 cầu thủ đẳng cấp. Trừ phí
bán và cho mượn Gnaby và Wilshere được 8 triệu thì Arsenal vẫn chi 90 triệu, mặc
dù còn kém nhiều so với Man city và Man Utd nhưng rõ ràng đây là một điều rất
không bình thường.
Arsene không đến nỗi quá cứng đầu và biết lắng nghe những lời
phàn nàn keo kiệt, không chịu mua sắm? Không phải, khi chiếc ghế của ông bị đe
dọa ông mới làm như vậy chứ kỳ thực không phải điều ông muốn. Ông từng tâm sự
là rất sợ mất jobs và về hưu.
Arsene vốn là một nhà cải cách táo bạo vào thời điểm mới nhận
chức tại Arsenal. Phong cách quản trị mới, trong đó có việc chăm lo thực đơn và
cuộc sống riêng tư của cầu thủ là một sự đột phá vào thời điểm đó. Arsene có biệt
tài phát hiện các tài năng trẻ và đã phù phép để nhiều cầu thủ vô danh trở
thành những ngôi sao kiệt suất, có thể kể đến Anelka, Vieira, Henry, Van Pessie…ở
tầm mức thấp hơn là Ramsey, Wilshere, Bellerin, Iwobi.. . Arsenal đã từng gặt hái
những vinh quang, thành tích chói lọi. Nhưng rồi những danh hiệu càng ngày càng
rời xa Arsenal.
Là fan của Arsenal, mình mê mẩn lối đá tấn công tốc độ, dệt
gấm thuê hoa, với những cầu thủ thật khéo léo. Các đối thủ của Arsenal chắc cũng
thích của Arsenal, nhưng theo nghĩa khác, vì đó là lối đá sáo mòn và dễ bắt
bài. Tấn công dồn dập nhưng thiên vào trung lộ nên nếu phòng ngữ số đông thì sẽ
hóa giải được phần nào; Arsenal lại có tật mải tấn công mà quên phòng ngự và chống
phản công rất yếu. Các cầu thủ Arsenal thường nhỏ con nên sẽ gặp khó nếu đối
phương sử dụng lối đá rắn, không ngại va chạm.
Hai mươi năm là quá đủ để Arsene chia tay Arsenal. Vấn đề ở
chỗ Arsene không muốn ra đi, trong khi những ông chủ chiếm phần lớn cổ phần của
Arsenal không nỡ sa thải ông. Mối lối thoát ở đây là Arsenal sẽ nắm đội tuyển
Anh, để tiếp tục cơn khát khao và sự dại khờ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Mời bạn nhận xét