Mình đủ già để kể chuyện ngày xưa vào lúc thế hệ như mình còn trẻ. Ở Việt Nam, cái gì cũng được quy thành hai chữ ”chiến đấu”. Nhớ ông thầy cũ từng nói “các cậu như cái gậy của kẻ ăn mày, đến nhà nào cũng chọc gậy gõ cửa”. Tụi trai mới lớn luôn sẵn sàng tấn công tất cả các cô gái họ quen với mục tiêu cắn được một miếng rồi chạy.
Các em gái thì lúc nào cũng phải lo cố thủ. Nhưng thủ khó lắm vì bản năng tạo hóa sinh ra, hơn nữa đàn ông nó nhiều thủ đoạn. Thông minh như Thúy Kiều mà vẫn mắc mưu Sở Khanh.
Khổ thân, cho nó ăn trái cấm rồi cứ phải lẽo đẽo chạy theo nịnh nọt (và thề rằng đến khi lấy được sẽ trả thù sau). Tuy vậy, không phải tất cả chúng nó xong chuyện đều lật mặt mà nhiều bọn trai tiếp tục ở lại để xây dựng tổ ấm và tương lai.
Về đặc điểm tâm sinh lý, khi đến tuổi nhu cầu bùng nổ, con trai luôn muốn được thỏa mãn mà không cần yêu. Có điều trong quá trình đong đưa tán tỉnh đã phát sinh tình cảm yêu thương. Bởi thế nhiều người không thể và không nỡ lòng nào quất ngựa truy phong.
Trong tiểu thuyết cũng như đời thực đều có tình yêu sét đánh (love at first sight). Cái khác nhau ở chỗ sét đánh trong văn chương đều dẫn đến tình yêu vĩnh cửu mang tính định mệnh, còn ngoài đời thường rất mong manh.
Mình để ý một điều, tình yêu là nguồn cảm hứng bất tận cho thơ ca, mang lại những tác phẩm bất hủ. Thế nhưng hầu hết các mối tình đó là các câu chuyện chưa đủ từ A đến Z, hay là có “vụ đó” rồi thì nó không còn lãng mạn nữa?
Hồi xưa, chiến tranh liên miên, đàn ông bị bắt đi lính hết, nhà nào có con gái thì chỉ lo ế chồng. Bây giờ ngược lại, gái thiếu trai thừa, đàn ông lấy được vợ khó lắm, có người yêu còn chưa chắc.
Rồi nữa, giá nhà lên cao quá làm tụi trẻ không thể mua được nhà. Giải pháp là “Ba Không”, không hẹn hò, không hôn nhân, không sinh con. Đây là lựa chọn của sự diệt vong, bắt đầu xảy ra ở một số quốc gia trên hành tinh này.
Có một thực tế đáng buồn là tụi trẻ bây giờ không còn yêu đương cuồng nhiệt như trước. Có lẽ vì cuộc sống đã trở nên quá nhiều áp lực: học hành, việc làm, tiền bạc, các thể loại mối quan hệ phức tạp trong xã hội và gia đình.
Càng khó khăn, càng quý hiếm. Để sau này không bao giờ ân hận, hãy trân trọng mỗi khoảng khắc sung sướng khi còn có thể có cơ hội yêu và được yêu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Mời bạn nhận xét