Các con của tụi mình cũng ở độ tuổi gen Z. Mình bối rối khi một số bạn bè khen rằng tụi mình đã nuôi dạy con “thành công” (cho đến nay) vì thực sự tụi mình chẳng có công lao gì nếu các con “học tốt”. Hơn nữa điều đáng để hãnh diện phải là những gì thiết thực hơn, ví dụ như đã đóng góp được gì cho công đồng và xã hội, chứ chỉ là học hành thì vẫn là đồ ăn hại thôi.
Gen Z sinh ra và lớn lên cùng với chiếc phone, được coi rất giỏi về công nghệ. Mình thì thấy cái phone thật khủng khiếp, bạn bè lâu ngày gặp nhau chẳng ríu rít trò chuyện mà lôi phone ra bấm.
Hai người yêu nhau, lên giường không úp mặt vào nhau mà mỗi người úp vào mỗi phone. Cha mẹ con cái không nói chuyện vì đều bận phone.
Vừa rồi mình được gặp một phụ huynh sang thăm con du học tại Sydney. Chị khoe rằng con của chị rất giỏi tiếng Anh, IELTS 7.5. Mình buột miệng nói rằng, thế thì nên học y tá để ở lại. Chị bảo cháu không muốn định cư!
Ở Việt Nam bây giờ sướng lắm, chứ sang thì quá khổ. Nếu bạn bảo sang đây có tự do dân chủ thì mọi người sẽ cười vào mũi, ông này chẳng biết gì cả, mới trên cung trăng rơi xuống.
Một cháu gái du học khác đi làm rất chăm chỉ, tiết kiệm kha khá. Mình ngứa miệng bảo có tiền thì nên làm hôn nhân giả thì cháu lại bảo nếu đại khái “tay không bắt giặc” thì ở, bằng không kiếm chút vốn liếng để về Việt Nam thôi. Úc có 1 triệu sinh viên quốc tế, khoảng nửa triệu nữ sinh, kiếm được đám nào thì ngang trúng số độc đắc rồi.
Với hai tấm gương, một chăm học, một chăm làm đều không có ai chọn Úc cả. Còn loại dở dở ương ương, học làng nhàng, tiền ít thì làm gì có cửa.
Có lẽ mình đã trở nên lỗi thời, cứ cho rằng nước Úc là lý tưởng nhưng đối với các bạn trẻ gen Z thì họ lại nghĩ khác. Thực tế, đa số du học sinh Việt Nam tại Úc không còn quyết sống mái với chuyện bám trụ như trước.
Cuộc sống của mình không còn gì để phải sợ hãi nữa, kể cả sợ mất tiền (vì chẳng có mà sợ). Thành thật, chỉ một điều lo nghĩ là sẽ phải sống xa con. Điều mẫu thuẫn, mình không ngăn cản mà lại mong các con sớm đi lấy chồng.
Suy bụng ta ra bụng người, tất cả các cha mẹ đều không ai muốn xa con. Ngoại trừ quá nghèo đói quá như ngày xưa thì mới muốn chúng nó mở mày mở mặt, còn trung lưu trở lên thì đi đâu loanh quanh cũng thế thôi.
Cũng tốt, lỡ ra Việt Nam vươn mình trở thành cường quốc trên thế giới thì ai hưởng hộ? "Ngoan cố" mà nói, bất kỳ thành quả nào cũng cần chăm chỉ và lương thiện, phải trả giá bằng rất nhiều mồ hôi và nước mắt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Mời bạn nhận xét