Thứ Sáu, 24 tháng 11, 2023

Tiếng gọi lúc nửa đêm

 

Truyện ma của Ngọc Quang
Chỉ sau khi đẻ được vài ngày tuổi, mình đã được mẹ bế đi sơ tán ở Chương Dương. Sau đó, hai mẹ con như mèo tha chuột đi thêm mấy nơi khác trong tỉnh Hà Tây, nơi mẹ dạy học. Gần 4 tuổi, bố mình về nước, nhưng mình cũng chỉ sống ở Hà Nội khoảng 2 năm rồi trở lại cuộc sống nông thôn ở Phùng để đi sơ tán theo cơ quan bố.
Vào cuối mùa xuân ấm áp, em gái mình hơn một tuổi, còn em trai đang trong bụng mẹ. Được vài tuần, em trai ra đời tại trạm xá xã.
Bố mình làm sếp, lại có con nhỏ nên được ưu tiên ở một ngôi nhà tranh vách đất nhưng rộng rãi thoáng mát nhất xóm. Cứ sáu giờ rưỡi tối hằng ngày, các cô chú trong cơ quan sang nhà mình nghe đài BBC để theo dõi tình hình máy bay Mỹ ném bom, mọi người tụ tập hết ngoài sân cũng vui.
Bác chủ nhà làm nghề chọc tiết lợn, thỉnh thoảng mang về một cái đuôi lợn cho cô con gái út, mình vẫn nhớ tên là Quý, bằng tuổi với mình. Mình muốn xin một mẩu đuôi lợn luộc nhưng Quý không cho nên các lần sau bác phải mang về hai cái đuôi.
Bố mẹ cũng khá bận rộn với em nhỏ nên mình được tự do đi chơi với tụi trẻ con nhà quê. Chỉ chưa đầy sáu tháng, mình nói chuẩn giọng Phùng y như người dân ở đây.
Thích nhất là được đi theo các anh chị chăn trâu ở gần bờ đê. Chăn trâu nhàn hạ lắm, trâu thì miệt mài gặm cỏ, còn người muốn làm gì thì làm. Mình nhìn thấy một anh tụt quần một chị ra, chị mặc quần chun màu đen, bên trong không có đồ lót. Có vẻ chị không giận mà dường như còn cười.
Đùng một cái, cả nhà mình về Hà Nội. Một hôm, bố đi đâu về với vẻ mặt nghiêm trọng và nói với mẹ điều gì đó. Một cảm giác trống vắng và buồn khi bố lại sắp đi nước ngoài tiếp.
Trời vào đông, cả Hà Nội lại đi sơ tán một lần nữa. Lần này chỉ có bốn mẹ con bồng bế nhau đi Thượng Cát, nơi mẹ mình đã từng dạy học.
Sau đoạn đường dài bằng xe buýt và đi bộ, bốn mẹ con cũng đến một ngôi nhà cạnh một quả đồi, trước cổng có một cây mận trổ bông trắng toát rất đẹp. Hình như lâu ngày không có người ở nên mùi mốc meo nồng nặc.
Buổi tối rét mướt, nhà dột mà không biết nó dột ở chỗ nào nữa. Nhưng rồi buồn ngủ quá mình vẫn lăn ra ngủ như chết.
Có hôm, mẹ gọi mình dậy để giúp mẹ pha sữa cho em. Đến khi quay lại giường, mình nghe thấy tiếng khóc, khóc thảm thiết tan nát ruột gan . Mẹ mình cũng nghe thấy nhiều lần rồi mà chưa nói với mình, mẹ còn nói, tiếng khóc rất gần mà không biết ở đâu.
Cũng may có thêm bà ngoại đến nên căn nhà trở nên ấm cúng hơn. Bà răng đen, ăn trầu, lúc đó chưa đến sáu mươi mà mọi người đều gọi bà bằng “cụ”.
Nhưng mình chẳng biết chơi với ai vì quanh nhà không có trẻ con như hồi ở Phùng. Mấy nhà hàng xóm của mình cũng bỏ hoang mà không có người ở.
Mẹ mình bảo rằng có hai mẹ con ma vẫn thường xuất hiện dưới cây đa cách nhà mình không xa. Mình hỏi sao mẹ biết đó là ma?
Mỗi khi mẹ vừa ra khỏi cửa để đi chợ thì thấy hai con ma đang ngồi bắt chấy cho nhau dưới gốc cây đa. Dù có những hàng rễ đa buông dài nhưng mẹ nhìn thấy rất rõ. Đến nơi, không thấy hai ma đâu nữa. Trên đường đi chợ về, mẹ lại thấy nhưng rồi đến gần chúng lại biến mất!
Mình vẫn thường đi mua kê cho cả nhà ăn sáng vào sáng sớm, khi trời vẫn còn tối. Từ khi nghe mẹ kể thì không dám đi thêm một lần nào nữa.
Một hôm, một bà lão trong xóm nói với mẹ mình sao cô giáo lại để cụ và các cháu ở ngôi nhà đó. Mẹ mình hỏi sao bác lại hỏi thế thì bà kể:
Cả dãy nhà đó là mấy gia đình bà con ở thành xóm với nhau nhưng tất cả bị trùng tang chết hết rồi. Mỗi khi có người chết, vong hồn hiện về lúc nửa đêm, gọi tên người nào mà người đó thưa thì quả nhiên hôm sau người đó đều đi.
Sáng hôm sau, có thể là chị vợ vừa bước xuống ao để vớt con cá thì hai chân nặng như chì, không thể nào nhấc lên được rồi cả người cứ thế lún xuống bùn mà chết. Rồi anh thanh niên trèo lên cây ổi, cành ổi rất cứng nhưng lần này đột nhiên gẫy, nó chọc vào hậu môn mà chết. Có người không trèo cây, không lội ao, ngồi một chỗ mà cũng lăn đùng ra. Già trẻ, lớn bé cũng đều vậy.
Bà lão dặn nếu có ai gọi lúc nửa đêm thì đừng thưa, thưa là đi đời đó. Mẹ mình bảo nhà cháu ở cả tháng nay mà chưa có tiếng gọi, chỉ có tiếng khóc lúc nửa đêm. Chẳng qua là phúc còn dầy nên các ngài chưa cho nên họ chưa được phép bắt thôi.
Mình ra khu vườn bỏ hoang, cỏ mọc um tùm, nhưng thấy mấy cái ụ đất. Sau mới biết đó chính là các ngôi mộ của những người chết chùm trong ngôi nhà.
Lâu quá, mình không nhớ vì sao mà mấy mẹ con bà cháu vẫn còn nguyên vẹn để trở về...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn nhận xét