Thứ Hai, 15 tháng 1, 2024

CHUYỆN ĐI MỸ P3. Những ngày cuối ở Los Angeles


Khi có bạn bè ghé thăm Sydney, mình thường khuyên họ đừng ở trong trung tâm thành phố mà ra ngoại ô phía tây, nơi có đông người Việt để đi ăn phở, uống cà phê hay giao lưu cho dễ. Mạn nhà mình chỉ cách trung tâm 10-15km nên đi lại cũng tiện lợi.
Nhưng với Los Angeles là thành phố 18.5 triệu dân, khu người Việt ở quận Cam cách trung tâm đến 50 cây số thì vấn đề lại khác. Dù không biết trước, nhà mình thuê airbnb ở downtown cũng rẻ, khoảng 200 mỹ kim/ đêm cả căn hộ còn mới.
Trước khi đến đây, bạn mình bảo ra Chinatown lấy landtour giá cả hợp lý, nhưng trong quá khứ đã từng đi bán tour, giờ không chăn ai thì thôi chứ làm sao để thiện hạ chăn lại mình.
Khi đi thuê xe ở LA có một trục trặc nhỏ, mình bị từ chối vì không có credit card. Bà xã và mình không muốn nợ nần nên chỉ dùng thẻ debit thôi. Cũng nay, gọi điện sang công ty khác thì họ lại đồng ý nên mới chạy sang thuê được.
Tụi mình và hai con gái đến LA vào đúng đêm giao thừa và do đó được coi bắn pháo hoa đón năm mới 2024 ở thành phố lớn nhất bờ tây nước Mỹ.
Từ nhà mình đi đâu cũng tiện, ra đại lộ Hollywood, đài thiên văn Griffith, Chinatown, bãi biển Santa Monica... Tụi mình dành một ngày chơi cả cụm museum Nghệ thuật, bảo tàng Oscar và Xe hơi.
LA lớn quá đúng là thượng vàng hạ cám, có khu nhà giàu phong cảnh rất đẹp, khu nhà nghèo thì ngoài đường rác rưởi, xấu xí.
Trong thời gian 9 ngày ở LA, nhà mình đi Las Vegas, thuộc tiểu bang Nevada trong 2 ngày. Chưa đi cứ tưởng Dubai là nhất, đến đây mới biết không ai có thể địch nổi Mẽo, Vegas mới là đỉnh về hào nhoáng và lộng lẫy.
Theo thống kê, chỉ có 17% những người đi Vegas có ý định đánh bạc, nhưng đến nơi thì đổi ý, có 71% người chơi, trung bình mỗi người mất 550 USD. Số lượng người chung chi xây dựng sòng bài khoảng 40 triệu lượt người / năm.
Ý tưởng xây những "lâu đài trên cát" của Vegas có lịch sử đi trước vài chục năm và không có giới hạn về sự ăn chơi như xứ hồi giáo của Dubai. Nằm trong sa mạc lớn, Vegas rất thiếu nước nên đến trồng cỏ cũng phải tính toán rất kỹ để làm sao tiết kiệm.
Hai cháu kêu đi mấy nhà hàng nổi tiếng có review tốt mà ăn không nổi, trên trăm bạc một bữa mà đâu thấy ngon. Lại còn đông nữa, đến phải xếp hàng hàng chờ và còn phải trả tiền gửi xe. Mình ngu lâu khó đào tạo nên vào mấy chỗ bình dân thì thấy hòa nhập hơn. Nhà mình chỉ ăn ngoài bữa trưa, tối vẫn nấu ở nhà để còn uống rượu nữa.
Trên đường đi quận Cam (Orange county), tụi mình ghé thăm nhà của nhà thơ Đặng Thị Thanh Hương mới sang Mỹ chưa lâu. Lý Đô Sài Gòn của Cộng đồng là một khu trung tâm thương mại thật là nguy nga lộng lẫy, so với của Tàu, Hàn, Nhật, Thái lại là phần hơn. Trái cây của bà con là bạt ngàn. Tuy nhiên sự phong phú đa dạng vẫn chưa bằng Úc, về chất lượng thì mít và táo ngon hơn, các loại khác thua Úc.
Nhìn chung các loại hàng hóa tiêu dùng của Mỹ tốt hơn và đắt hơn bên Úc. Có thể vì Úc xuất khẩu khai mỏ sang Trung Quốc quá lớn, để cân bằng thương mại thì phải tăng cường nhập khẩu và vì thế hàng tàu ở Úc có tỉ lệ quá nhiều.
"Save the best for last", ngày áp chót tụi mình đi Universal, chiêm ngưỡng ngành kỹ nghệ điện ảnh lừng danh với những cuốn phim và tài tử hàng đầu đang thống trị phim ảnh toàn cầu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn nhận xét