Thứ Hai, 15 tháng 1, 2024

CHUYỆN ĐI MỸ P4. Người Mỹ trầm lặng

 

Cuối cùng, chuyến đi 22 ngày qua 5 thành phố và ba tiểu bang cũng đã kết thúc.
Một cậu bạn hỏi: anh sang bên ấy có học hỏi được điều gì không? Mình trả lời theo kiểu “ngang như cua”: già rồi, ngu thì cũng đã ngu rồi, học làm mẹ gì nữa. Cậu lại hỏi: có tìm được cửa làm ăn gì không? Đi chơi thôi, đâu có làm với ăn gì.
Mình hiểu cậu ấy muốn biết vì sao, hay động cơ nào mà mình bỏ ra rất nhiều tiền để cả nhà đi chơi lâu như vậy.
Hổm còn bên ấy, mình vào một cửa hàng gốm sứ, đi ra nói với bà xã đồ trong ấy rất đẹp. Bà xã hỏi có chụp ảnh không? Không, thông thường hàng xịn và hàng rỏm chụp lên ảnh đều như nhau, chỉ khi gặp trực tiếp thì cảm nhận mới khác nhau. Có thể, mình thấy đẹp nhưng người khác lại thấy xấu!
Trong quá khứ, người Mỹ cống hiến cho nhân loại rất nhiều phát minh đáng giá như bóng điện, máy bay, máy photocopy, Điều hòa nhiệt độ, chip máy tính... Ngày nay, đó là internet, email, điện thoại di động, vô vàn các thương hiệu hàng đầu facebook, Google, Youtube, định vị GPS, xe điện Tesla.v.v và v.v.
Cũng thường nghe nói, bên trong nước Mỹ lộn xộn, bên ngoài thì Mỹ đi đến đâu cũng thất bại! Nhưng ai nói? Người Mỹ chứ ai, khởi nguồn từ truyền thông Mỹ rồi truyền thông và báo chí các nước nhai lại.
Đó cũng là sự hấp dẫn khiến cho tất cả nhân tài lớn nhất của nhân loại trong các lĩnh vực đều mong được sang Mỹ định cư, cùng nhau làm nên một nước Mỹ hùng cường. Người Mỹ chiếm lĩnh các đỉnh cao về kinh tế, kỹ thuật, có các giá trị văn hóa, triết lý cao siêu. Điều mà mình muốn suy nghĩ là bằng cách nào họ có thể làm được như vậy?
Nước Mỹ tự do và dân chủ nhất thế giới nên cũng kéo theo một cái nhất khác: dám vạch áo cho người xem lưng khi nói đúng, nói hết những mặt trái của mình. Đó chính là sức mạnh vô địch giúp cho nước Mỹ thường xuyên tự chuyển hóa, luôn tiến bộ hàng ngày để trở thành một phiên bản tốt hơn.
Báo chí Mỹ cho biết người ăn mày (homeless) ở Mỹ khá đông, đó là sự thật. Hồi nhỏ mình vẫn nhớ đến những người ăn mày, nổi tiếng nhất từ Thái Bình, Thanh Hóa và Bắc Giang, họ gầy gò, rách rưới, thỉnh thoảng lại có vài người chết ngoài đường.
Nhưng không phải người ăn mày nào cũng giống nhau. Ăn mày ở nơi nghèo là mạt hạng, chết quấn chiếu không có chỗ chôn, còn ăn mày ở nơi giàu cũng không quá cực.
Hai thành phố đông ăn mày bậc nhất nước Mỹ là Honolulu và San Francisco, nơi tụi mình đã ghé, lại là những thành phố vào loại giàu và đắt đỏ. Mấy ông homeless ở đây đều béo tốt, lắm của nả khi mình nhìn thấy họ có túi lớn túi bé, có người có xe đạp và còn nuôi chó.
Mình và bà xã đã vài lần nhìn thấy những ông bà ăn mày ngồi đọc sách. Không hẳn ai nhàn rồi cũng đều đọc sách. Con người khác súc vật ở chỗ không chỉ có ăn và đụ mà còn không ngừng tham gia vào công cuộc đấu tranh đi tìm chân lý. Có thể thấy chân lý hoặc không nhưng cái đọng lại chính là tri thức.
Tôn vinh các giá trị tự do cho phép người Mỹ có đối trọng chính trị, từ đó phe đối lập mới có thể không e ngại phản biện phe chính phủ mà không sợ bị trừng phạt. Cuộc đấu tranh chính trị và sự cạnh tranh công khai, sòng phẳng trong các lĩnh vực giữa các mặt đối lập là động lực của phát triển, đó là điều mà người Mỹ đã và đang thể hiện xuất sắc.
Mình không nói những điều trên với hai con gái vì mình không muốn nhồi sọ chúng. Hai cháu đã được sống, được đi lại theo các địa chỉ trong nước Mỹ mà chúng chọn lựa nên chắc chắn sẽ có những tiếp thu và cảm nhận riêng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn nhận xét