Lại nói chuyện thời Chiến quốc chỉ còn lại 7 nước, trong đó Tần mạnh nhất. Nếu đối chọi “song phương” thì nước Tần ăn gỏi các nước. Vì thế một ý tưởng liên kết các nước đã được nhen nhóm trong nhiều năm.
Tô Tẫn từ nước Yên là người rất dẻo mỏ. Ông đi thuyết khách để trình bày “dự án” hợp tung cho 6 vua và được hết thảy khen ngợi, ai cũng mời họ Tô làm Tể tướng. Kết quả Tô Tẫn làm Tể tướng chung cho cả 6 nước với trọng trách liên kết các nước yếu chống lại kẻ thù mạnh nhất là nước Tần.
Có hợp tung thì lại có liên hoành, đại khái là Tần mang lợi ích ra dụ từng nước nhằm phá vỡ khối đoàn kết và đã thành công. Chẳng mấy chốc hợp tung tan vỡ, Tô Tẫn tử trận và nhà Tần thâu tóm được thiên hạ.
Nếu các nước cùng nhau hợp sức chống lại kẻ mạnh nhất thì chắc chắn Mẽo toang. Đời thực không như mơ và ông Trump hẳn đã biết điều đó nên đã đưa ra biểu thuế rất chênh lệch. Các nước bị cấm vận như Nga, Bắc Hàn thì làm gì có hàng mà đánh thuế, với Canada và Mexico mới bị đánh 25% rồi thì không bị bổ sung nữa. Các nước “được” đánh thuế nhẹ đa phần là các nước nghèo ở Châu Phi, Trung Đông và Mỹ Latin. Anh quốc được “thưởng” 10% vì đã ra khỏi EU trong khi EU bị 20%.
Trọng tâm của cơn hồng thủy thuế có thể coi là nhắm đến Trung Quốc và các nước đổi nhãn sân sau Đông Nam Á. Úc là nước “châu Á” ngon nhất chỉ có 10% nên Thủ tướng Albanesy nói không cần làm gì hết. Ba anh em Việt Nam Lào Campuchia dường như bị mức thuế nặng nhất, từ 46 đến 49%. Các “nhà ní nuận” cho rằng các tính toán của Mỹ không có cơ sở khoa học, chẳng hạn Việt Nam đâu có đánh thuế 90% vào hàng Mỹ.
Trong lĩnh vực kinh tế hay lĩnh vực khác, khi có mâu thuẫn giữa lý thuyết và thực tế thì thực tế luôn luôn đúng, lý thuyết hoàn toàn sai. Ông Trump nêu ví dụ xe hơi Mỹ không xuất khẩu được là do bất công về thuế. Thuế nhập khẩu (import tax) chỉ mang tính danh nghĩa, sự thực sau khi bị thuế nhập thì còn hàng loạt thuế và phí chồng lên chiếc xe như thuế trị giá gia tăng VAT, thuế tiêu thụ đặc biệt, thuế môi trường, thuế lưu thông đường bộ, phí đăng ký, phí bảo hiểm, phí bảo dưỡng, phí phụ thu...làm giá đội lên vài lần.
Vì thế cách tính tỉ lệ trị giá thậm thủng mậu dịch chia cho tổng kim ngạch là thực tiễn và thực chất. Và đây là lý do các nước khó có cơ sở để “bật” lại Mỹ.
3 ngày sau ngày “phỏng dái”, các nước chưa công bố hành động trả đũa lại bảng thuế mà đều lên tiếng xin thương lượng song phương với Mỹ.
Có một ngoại lệ duy nhất là Trung Cộng đã tuyên bố đánh thuế 34%, có hiệu lực từ ngày 10/4, bằng mức áp thuế của Mỹ. Nếu cộng mức thuế đã công bố trước đó 20% thì mức thuế của riêng Trung Quốc là 54% chứ đâu phải 34%. Nhưng đây cũng có thế coi là lời hứa tranh cử của ông Trump đã được thực thi. Trung Quốc xuất siêu 68% vào Mỹ, Trump đòi đánh thuế 60% thì nay đã đạt 54%.
Nhiều người cho rằng thuế má điên loạn thế này là do tính cách thất thường của Trump mà quên rằng phương châm “Nước Mỹ trên hết” bằng chính sách thuế đã được dân Mỹ “phê chuẩn” và đây là lúc Trump trả ơn cử tri đã bầu cho mình bằng cách giữ đúng lời hứa.
Thuế má tăng sẽ làm giá cả tăng theo. Điều này không phải quá tệ nếu nhìn nhận rằng nó phần nào giúp thay đổi thói quen tiêu dùng quá xả láng của người Mỹ hết sức lãngphí, gây ô nhiễm môi trường. Thử nhìn sang người Nhật đã thay lối sống tối giản là một cách sống tốt, lành mạnh đáng noi theo.
Cá nhân mình cho rằng quyết định đánh thuế của chính phủ Mỹ đã được tính toán ký lưỡng, do đó việc thương lượng để hạ thấp hoặc hủy bỏ không đơn giản. Nhưng ông Trump và cộng sự cũng hiểu rằng thâm hụt mậu dịch khủng kéo dài nhiều năm không dễ gì san bằng trong một thời gian ngắn, cụ thể trong nhiệm kỳ chỉ còn 3 năm 9 tháng nữa. Kể cả điều này xảy ra thì Mỹ cũng không thể có đủ nhân lực để sản xuất một lượng hàng hóa khổng lồ thay thế nhập khẩu, hoặc khối hàng hóa xuất khẩu cân bằng với nhập khẩu.
Vậy ý định thực sự là gì? Không thể biết, nhưng cố đoán mò rằng chính quyền Mỹ có thể nhắm một số mục tiêu như:
1. Giảm nhập siêu, tăng sản xuất trong nước với cái đích việc làm và thịnh vượng
2. Ngăn chặn sự phát triển của Trung Quốc, đối thủ tiềm năng của Mỹ
3. Ép Ngân hàng dự trữ liên bang FED giảm lãi xuất nhằm tránh suy thoái. Sau khi FED giảm lãi suất thì cũng là lúc làm xong các thỏa thuận thương mại song phương, mức thuế được kéo xuống, mức đầu tư tăng, kinh tế Mỹ sẽ “bật lò so” để đạt điểm rơi thành tích vào thời gian bầu cử giữa nhiệm kỳ.
Bầu cử giữa nhiệm kỳ sẽ diễn ra sau 19 tháng nữa, điều đó có nghĩa các cuộc thương lượng về giảm thuế suất sẽ kết thúc trong vòng 12-18 tháng tới.
Mọi người ý kiến thế nào?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Mời bạn nhận xét