Thứ Hai, 21 tháng 4, 2025

Việt Nam trước ngã ba lịch sử

 

Một lần nữa, Việt Nam đang ở vào một khúc quanh phải chọn lựa. Bên ngoài là cuộc chiến thương mại Mỹ - Trung sôi động, bên trong là cuộc cải cách hành chính quyết liệt.
Thời gian tạm hoãn thuế 46% được tính 90 ngày kể từ 9/4 không còn nhiều. Mọi người thường đặt ra chỉ tiêu “quyết tâm” đưa thuế về 15 hay 20%, đó là cách suy nghĩ duy ý chí, cuộc sống phức tạp hơn rất nhiều.
Trưởng đoàn đàm phán của Việt Nam là ông Nguyễn Hồng Diên, Bộ trưởng Công Thương, trong khi trưởng đoàn của Trung Quốc là ông Lý Thành Cương, Thứ trưởng Thương mại. Ông Cương thông thạo Anh ngữ, từng làm việc tại WTO, cho nên ông Diên oai hơn về “hàm” nhưng về trình độ và kinh nghiệm chưa chắc đã bằng.
Sau khi sáp nhập Bộ, Bộ tài chính mới có biên chế công chức đông nhất, nhưng nếu tính tổng công chức và viên chức thì bộ Công thương mới là lớn nhất. Mình không hiểu tại sao trong Bộ Công thương phải có hàng chục cái Trường và hàng chục cái Viện nghiên cứu, ngoài ra trong số 7 tập đoàn kinh tế lớn thì 6 cái nằm trong bộ công thương!
Trước đây, một Thứ trưởng phụ trách công tác tổ chức cán bộ ở các bộ, bây giờ các bộ trưởng ôm luôn. Làm tổ chức thì có “màu” nhưng thực sự là quá nhức đầu với việc hàng chục ngàn cán bộ tranh giành ghế. Trong khi để có tâm thế đi đàm phán hay việc đại sự, đáng lẽ bộ trưởng chỉ có đọc sách, đi chơi golf giao lưu sự kiện với những người có kiến thức và ngẫm nghĩ chiến lược.
Nói vậy thôi, nếu có “định hướng lớn” thì việc đàm phán không đến nỗi quá khó khăn. Đó là việc Việt Nam có dám ngăn chặn hàng Trung Quốc đổi nhãn để xuất khẩu sang Mỹ nhằm trốn thuế không? Nếu không chấp nhận thì mức thuế 46% khó giảm, thậm chí có thể cao hơn, theo ý Mỹ thì dễ bị thằng Tàu gây sự.
Trung Quốc xuất khẩu sang Việt Nam nhiều hơn nhập khẩu nên nên họ cắt quan hệ thương mại thì họ thiệt hại nhiều hơn; trong khi “ta” có Mẽo đỡ thì khỏi lo.
Một nguồn tin không được kiểm chứng cho rằng một lựa chọn khác là chiến tranh. Nếu đánh Trường Sa thì ở đó còn có các đảo của Đài Loan, Phi, Mã nên sẽ thành chuyện lớn; hoặc lại là chiến tranh biên giới như hồi năm 1979.
Nhân đây mình để ý trong số 7 tỉnh biên giới với Trung Quốc đều có dân số rất nhỏ thì 5/7 tỉnh không bị sáp nhập, 2 tỉnh kia sáp nhập nhưng vẫn giữ nguyên độ dài biên giới. Như vậy sẽ có 7 tỉnh đội bảo vệ biên giới , quân số đông hơn nên giảm bớt số tỉnh?
Em chọn lối nào? Có người cho rằng Trung Quốc đang vươn lên thống trị thế giới, nhưng đó chỉ là luận điểm không có căn cứ. Trung Quốc không có tương lai khi mà chính sách 1 con làm dân số lão hóa nhanh chóng; vấn nạn môi trường, tham những chưa tìm thấy lối thoát; về kinh tế cả hai cột trụ bất động sản và xuất khẩu đều đang khủng hoảng.
Việt Nam đã bao giờ tự đứng trên đôi chân của mình chưa? Có rồi. Sau khi Liên Xô sụp đổ vào cuối năm 1991, có thể coi từ 1992, Việt Nam không còn “nguồn sữa” từ thành trì của CNXH nữa. Đến năm 1995, Mỹ bình thường hóa quan hệ với Việt Nam và khoảng 1996-1997 trở đi nguồn vốn từ phương Tây mới ồ ạt đổ vào Việt Nam.
Như vậy vào khoảng 1992-1997 Việt Nam không sống dựa vào bên ngoài. Đó là thời gian điều hành của Thủ tướng Võ Văn Kiệt, với công cuộc giải tư (tức cổ phẩn hóa) mạnh mẽ, mang lại sức sống năng động.
Gần đây trong nước đã “đổi mới tư duy” coi kinh tế tư nhân là động lực lớn nhất của nền kinh tế. Sau đợt cải cách hành chính này, mình dự đoán đây là tiền để cho bước tiếp theo không tránh khỏi sẽ là tư nhân hóa các tập đoàn quốc doanh. Đó chính là lựa chọn lịch sử, là cách một lần nữa chúng ta có thể đứng trên đôi chân của chính mình.
Việt Nam làm cái đinh vít còn chưa xong? Có thể, vì tuy có rất nhiều mối quan hệ chiến lược hoặc toàn diện nhưng Việt Nam chưa được chuyển giao công nghệ gì hết. Chúng ta cần cần câu chứ không phải con cá, cần kỹ thuật chứ không phải vốn tài chính.
Mọi người đều biết Mỹ là nơi nhân tài 5 châu tụ hội, là nước chiếm lĩnh đỉnh cao trong các lĩnh lực công nghệ. Khi đi đàm phán, chỉ cần nói: quý vị hãy miễn thuế cho các hàng thuần Việt như nông sản, hải sản còn các hàng khác, phần nhiều là gia công đội lốt thì cứ việc đánh thuế thoải mái thì quý bạn Mẽo sẽ ôm chầm lấy chúng ta và yêu chúng ta vì thông minh và hiểu chuyện.
Mọi người đều biết, khi giáng thuế, Mỹ luôn phân biệt các ngành hàng, đại khái loại hàng nào thị trường cần thì được miễn giảm, không thì bị nâng thuế chót vót. Nếu Mỹ chịu giúp Việt Nam về công nghệ cao thì đó chính là kỷ nguyên mới vươn mình.
Mình chưa bao giờ khen một nhà lãnh đạo nào nhưng đến đây phải nhắc đến anh Tô Lâm, một con người trung thực và can đảm. Rất may, anh đã xuất hiện đúng lúc trong ngã ba lịch sử của đất nước.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn nhận xét