Thứ Tư, 2 tháng 7, 2025

Chuyện con cái

 

Có ông bạn kể chuyện về đứa con trai lớn rồi, ra ở riêng. Thỉnh thoảng, ông bà làm bữa cơm thịnh soạn, mời nó về ăn. Nhưng phải mời sớm, chứ sát ngày quá thì nó sẽ kêu bận, sẽ mất cơ hội được gặp nó.
Có người hỏi: vậy ông là bố nó hay nó là bố ông? Giờ thời buổi bình đẳng, bình quyền, ai làm bố thì có gì quan trọng đâu. Nó tự lo được thân là mừng rồi, còn hơn cứ bám lấy ông bô bà bô, báo hại nuôi nó cả đời? Hoặc lặn mất tăm, mỗi khi xuất hiện là biết ngay chỉ có chuyện xin xỏ hay nhờ vả mà thôi.
Một ông bạn già khác cứ gặp nhau là bắt bạn bè phải vào google để gõ tên con gái ra. “Con tui đó”, nó nổi tiếng quá nên google hiện lên một đống. Khi thấy mọi người đã mắt tròn mắt dẹt thì ổng mới nổ súng liên thanh kể chuyện về con.
Ở tuổi này, không lẽ cứ lôi những chuyện vang bóng một thời xa lắc xa lơ, những câu chuyện chẳng kiếm chứng được và cũng chẳng ai tin. Hướng về hiện tại và tương lai thì chỉ có cách nói đến con cái.
Mắc cười, tất cả những anh xấu zai đều nghĩ mình đẹp zai. Tất cả những người ngu đều nghĩ mình khôn. Về đề tài nuôi dậy con thì chẳng thể lên mặt dạy nhau được vì người nào cũng nghĩ phương pháp của mình là nhất.
Thôi kệ, mình cứ chia sẻ những điều tâm đắc cũng như những điều nuối tiếc nhất là khi tự cảm thấy đã hoàn thành một sứ mệnh nào đó khi đứa con út vừa đủ 18 tuổi vào tháng trước, còn con lớn thì cũng đến tuổi trưởng thành chưa lâu, mới tuổi 19.5.
Thành thật, nếu ở Việt Nam thì mình và bà xã chắc chắn sẽ có rất nhiều “chiêu” để truyền dạy cho tụi nhỏ, chứ ở môi trường lạ lẫm bên này, dù đã ba mươi năm có lẻ sống ở nước ngoài mà vẫn thấy lớ ngớ, còn phải học hỏi nhiều chứ lấy gì mà đòi dạy người khác, nhất là khi con mình sinh ra và lớn lên đã được hấp thụ nền văn minh tiến bộ hơn mình rất nhiều so với khi mình ở độ tuổi chúng nó. Vì tự nhận là kém hiểu biết nên tụi mình sẽ ít cấm đoán hơn và điều này rất tốt cho sự tự tin và tự lập của các con.
Mình để ý một điều, những người tài ba và đáng ngưỡng mộ như doanh nhân, chính khách, ngôi sao âm nhạc và thể thao...là những người ít coi trọng vấn đề học thuật. Họ không bao giờ “tầm chương trích cú” coi câu chữ là khuôn vàng thước ngọc để noi theo. Họ vẫn đọc sách, thậm chí đọc nhiều nhưng chỉ để lấy đại ý, nhặt nhặn vài ba điều bổ ích.
Kể cả sách “thánh hiền” cũng không phải luôn luôn đúng mà chỉ phù hợp với một số điều kiện hoàn cảnh nào đó thôi. "Thánh hiền” xưa cũng không bằng AI bây giờ mà AI vẫn cứ sai, không tin thử mang một câu hỏi cho vài app khác nhau thì sẽ thấy các “trí tuệ” đá nhau thế nào.
Những điều nuối tiếc thì có vô số không kể xiết. Ví dụ, hồi xưa mình thường mua các loại sữa tươi rẻ, vì đã nghĩ sữa Úc nào cũng tốt, sau nhìn thành phần mới thấy cần phải mua loại có chất lượng mới bổ dưỡng cho tụi trẻ. Nhà mình đã có “luật” không được đưa đồ điện tử như phone, ipad, laptop vào phòng ngủ, nhưng vẫn ân hận vì cho chúng nó dùng mobile sớm quá, cũng may mà chưa phải đeo kính.
Mình không biết phải hướng dẫn các con phải làm gì nhưng muốn chúng có môi trường tốt nên đã “ép” hai chị em phải học thêm để thi vào OC, selective.
Sissy có một cậu bạn học từ mẫu giáo, đến vỡ lòng, rồi cùng vào OC, bây giờ vẫn giao lưu. Cậu ấy là một trong hơn bốn chục thủ khoa vừa rồi với điểm cao nhất 99.95. Lên trung học, Kelly và Sissy chỉ học thêm chút ít sao cho đủ điểm lấy học bổng Đại học. Thực sự học thêm chỉ để phục vụ thi cử chứ về lâu dài là không tốt cho tư duy độc lập và tự trau dồi kiến thức.
Mình từng nói với các con, học lấy điểm cao chỉ for fun. Thực sự muốn điểm cao không khó vì đã có “công nghệ” là các lò luyện thi với giá $150/ mỗi giờ. Dành thời gian giao du kết bạn tốt hơn và có được những người bạn tốt mới là những tài sản vô giá.
Điều mà tụi mình vui nhất là hai cháu đều đi làm sớm, Kelly lúc 14 tuổi theo luật định, Sissy còn ăn gian để đi làm trước tuổi. Luật pháp Úc rất hay khi cho trẻ đi làm bán thời, còn quy định mức lương chỉ bằng phân nửa người lớn. Lương thấp giúp dễ xin việc và cũng đỡ áp lực khi làm việc.
Bây giờ Kelly đã có 5.5 năm làm nghề gia sư. Trước đây con chỉ dạy các em lớp 1, lớp 2 thì nay đã dạy đến lớp 11. Có em còn nhờ "cô" Kelly kèm riêng về viết chả là Kelly từng đoạt giải nhất trong một cuộc thi viết .
Sissy hay nhảy việc, nhảy lắm thì nhiều kinh nghiệm, rất may đã được nhận vào làm cho một công ty lớn.
Chưa biết chừng vài năm nữa, bạn bè mà gặp mình sẽ phải vào mấy cái AI, đánh tên Kelly hoặc Sissy ra cho mình khoe “con tui đó”. Nói giỡn vậy thôi, điều mà tụi mình tâm đắc là đã đưa các con đi định cư từ khi các con mới 4 và 5.5 tuổi, đến với nước Úc, nơi lý tưởng để phát triển tài năng và nhân cách.
"Trẻ cậy cha, già cậy con", tụi mình chưa già lắm, các cháu cũng mới lớn. Dù thế nào con cái cũng hết sức quan trọng, là niềm an ủi cũng như nỗi phiền muội vào giai đoạn cuối của cuộc đời.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn nhận xét