Thứ Năm, 31 tháng 1, 2019

XEM ĐÁ BÓNG Ở UAE


Giải vô địch châu Á (AFC), mà đội Úc là đương kim vô địch đang diễn ra tại UAE, làm mình nhớ đến một lần đi xem đá bóng tại Dubai vào khoảng năm 2002-2003 gì đó.
Trước hết, xem “đá bóng” là cách nói cũ, không hiểu nó trở thành “bóng đá” từ bao giờ.
Trận đấu của giải U mười mấy nên rất vắng, chỉ lèo tèo vài người. Đó là trận cuối cùng của đội Việt Nam và mình là khán giả người Việt duy nhất. Hồi đó ở Dubai có khoảng vài trăm người Việt nhưng vì chưa có smartphone và phổ biến internet nên hầu hết mọi người không biết thông tin về giải. Một số ít nghe tin thì mải đi làm đi ăn, không ai rỗi hơi như mình.
Ngồi một mình chán quá, nên đến giờ nghỉ hết hiệp mình chạy xuống hàng ghế của Ban huấn luyện và các cầu thủ dự bị. Tất nhiên mọi người bận chỉ có trưởng đoàn là cựu danh thủ Thể công Nguyễn Trọng Giáp là không có việc gì nên tiếp chuyện với mình.
Trước đây, trong các đội bóng Việt Nam, HLV trưởng không phải là người “to” nhất mà là “Chỉ đạo viên”, tức là Trưởng đoàn bóng đá. HLV trưởng không có quyền chọn nhân sự cầu thủ mà là chỉ đạo viên, đến khi thi đấu thì các HLV mới làm việc. Ngoài HLV trưởng còn có chức danh HLV phó, nếu anh phó được lòng Chỉ đạo viên thì uy quyền chẳng kém gì anh trưởng.
Trong trận này, mình thấy Nguyễn Mạnh Cường, tức Cường “ổi”, HLV phó là người nói nhiều nhất, thường xuyên chạy ra đường pitch hò hét các cầu thủ. Thỉnh thoảng Cường ổi chạy vào hỏi HLV trưởng mà mình không nhớ tên: “em thay thằng A, thằng B nhé”, mà cũng lạ HLV trưởng dễ tính thật, cái gì cũng ừ.
Cường ổi cũng từng đá cho Thể công ở vị trí Hậu vệ thòng giống như Giáp. Vì sinh sau đẻ muộn, mình chưa bao giờ được xem Giáp khều thì đấu nhưng Cường ổi thì nhiều. Vào thập niên 70s, 80s, 90s của thế kỷ trước, bóng đá phòng ngự lên ngôi nên vai trò của hậu vệ thòng rất quan trọng. Cường ổi to con, rất khỏe và dũng mãnh, cũng mang băng đội trưởng Thể công như Giáp trước đây.
Sáng hôm sau mình đến khách sạn, vào lúc cả đội vừa ăn sáng xong. Mình mời anh Giáp đi chơi cho biết Dubai, vì thời gian thi đấu thì bận rộn, đá xong chỉ được nghỉ một ngày là về nước. Giáp rủ Cường ổi đi cùng, thế là chẳng mấy khi được chở hai cựu danh thủ đi chơi. Thật thú vị khi đi trên xe, được trò chuyện rôm rả về những những trận đấu đầy kỷ niệm và không thể nào quên.
Nhưng ở Dubai cũng chẳng có trò gì, lòng vòng một lúc, mình hỏi hai anh có muốn về nhà mình chơi không ? Vậy là lại có vinh dự dắt cả hai về nhà chơi, một căn hộ 4 phòng ngủ và mình còn sống độc thân. Ngồi một lúc, mình mời hai anh đi ăn trưa nhưng Giáp bảo phải về với “các cháu”.
Mười mấy năm rồi, hy vọng Giải AFC tại UAE lần này sẽ sôi động và có nhiều khán giả hơn chứ được vài mống như trước thì buồn lắm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn nhận xét