Thứ Hai, 5 tháng 7, 2021

Bí ẩn vết son trên chán cháu bé sơ sinh

 


Huệ yêu sớm lắm. Lớp 11 đã có bạn trai, lớp 12 là mảnh tình thứ hai. Trong bốn năm học đại học, Huệ em yêu thêm bốn cậu nữa. Ra trường lại tiếp tục yêu...
Người ta bảo con gái học ngoại ngữ thì lẳng lơ. Cũng không phải, mấy người bạn học chung với cô chỉ yêu một lần rồi lấy luôn. Đến năm 30 tuổi, bạn bè đều đã có nơi có chốn, có đứa đã hai nhóc thì Huệ vẫn chưa có gì. Bố mẹ nhắc đi lấy chồng. Đôi khi Huệ cảm thấy tủi thân, nhan sắc mình đâu đến nỗi, cũng cao ráo sáng sủa đấy chứ.
Tính Huệ cả thèm chóng chán, không yêu ai lâu được bao giờ. Việc làm cũng vậy, cô nhảy việc liên tục. Ban đầu là các công ty Châu Á như Hongkong, Singapore, rồi Huệ làm cho các công ty của Châu Âu. Bây giờ cô kiếm được việc tại công ty Mỹ. Người Mỹ bao giờ cũng sộp, lương cao ngất trong khi Huệ chẳng có kỹ năng gì ngoài việc thành thạo tiếng Anh.
Trong sở làm có một anh người Úc, hơn Huệ vài tuổi, tên đầy đủ là Robert, gọi tắt là Bob. Huệ chưa yêu Tây bao giờ, mà đàn ông Việt thì chẳng anh nào biết hài hước cả. Lúc nào cũng ra vẻ ta đây, khệnh khạng đến phát ngán, chứ không phải do Huệ thích yêu nhiều.
Có điều Bob lại vui nhộn quá, chẳng bao giờ tỏ ra nghiêm túc, cũng không ổn. Ở tuổi băm, Huệ muốn hướng đến một cái đích nào đó chứ lông bông mãi đâu được. Một hôm khác hẳn mọi ngày, Bob nghiêm chỉnh mời Huệ đi quán bar vào ngày mai. Huệ nhận lời luôn, hết giờ đồng nghiệp đi uống với nhau cũng là chuyện bình thường thôi.
Bob muốn giới thiệu với Huệ anh bạn mới từ Úc qua Hà Nội chơi. Anh mới 33, tên là James, gọi thân mật là Jimmy. Anh điển trai, cao dong dỏng không quá vui tính và có đủ chín chắn. Vậy là sau bao năm chờ đợi, hoàng tử của lòng em cũng tới.
Jimmy hỏi thăm về gia cảnh của Huệ. Nhà Huệ chỉ có hai chị em gái, cô em còn to cho vượt đã lấy chồng sinh con. Jimmy chăm chú nhìn ảnh đưa cháu mới sinh của Huệ một cách trìu mến. Người đàn ông như vậy chắc sẽ rất yêu trẻ và thích có con cái.
Khác với các cậu trai Việt Nam có vẻ sốt sắng chuyện chung đụng thể xác, Jimmy rất từ tốn. Sau Huệ mới biết, cá đã trong rọ thì chén lúc nào chẳng được. Yêu nhau được một tháng thì Jimmy chính thức cầu hôn.
Huệ về nói chuyện với cha mẹ. Ông bà buồn vì sẽ phải xa con gái nhưng đã đến nước này thì Tây , Tàu, ta gì thì cũng gả hết. Tuy nhiên mẹ Huệ bảo phải có một cái đám cưới để ra mắt bà con, bạn bè.
Jimmy không ngờ đám cưới ở Việt Nam lại tốn kém như vậy nên nói thật với Huệ là không đủ tiền. Anh nghỉ việc mấy tháng để đi chơi, tiêu kha khá rồi, không còn nhiều nữa. Nhưng không sao, đi làm gần mười năm Huệ cũng có một ít vốn liếng và sẵn sàng góp vào cuộc vui. Đúng ra, nếu là con trai mà yêu nhiều như thế thì chẳng còn gì, nhưng đối với con gái, không phải chi trả tình phí nên giữ được tiền.
Jimmy lại bảo, đừng có đăng ký kết hôn vì làm thủ tục bảo lãnh vợ chồng thì phải chờ đợi khá lâu. Đằng này làm visa du lịch để đi như một đôi tình nhân thì sẽ được đi luôn, sang bên đó làm giấy tờ sau. Vì muốn đi nhanh nên Huệ cũng đồng ý hết.
Giấc mơ Úc không giống như những gì Huệ từng hình dung. Jimmy ở một mình trong một ngôi nhà thuộc thị trấn Springwood, thuộc vùng núi Blue Mountain, cách trung tâm Sydney 80 cây số. Nhà lại nằm trên một quả đồi, tối đến gió rít liên hồi, lạnh đến thấu xương. Cả dãy phố không có đến một ngọn đèn đường, bóng tối bao phủ cả một không gian rộng lớn.
Jimmy là con một, bố mất, mẹ đi lấy chồng. Bình thường, anh chỉ về quê vào cuối tuần, còn hằng ngày anh việc ở trung tâm nên thuê phòng ở trên đó luôn. Cũng may, vừa về nước Jimmy có việc làm ngay và đã có vợ thì anh không thuê phòng nữa mà sáng sớm đi, tối về.
Huệ cảm thấy trống vắng khi ở nhà một mình trong một khu nhà rộng trên ngàn mét vuông, một tầng với ba phòng ngủ. Nhìn vào những tấm ảnh cũ của gia đình, Huệ giật mình khi thấy chồng mình chụp ảnh chung với một cô gái trẻ đẹp. Hóa ra không phải, đó là ảnh bố Jimmy chụp với người vợ cũ.
Ngôi nhà gần 100 tuổi là nơi trú ngụ của bốn thế hệ nhà Jimmy. Đời cụ là cựu chiến binh Thế chiến thứ nhất, khi giải ngũ được chính phủ cho một khoản tiền và mua căn nhà mới xây ở gần trung tâm thị trấn. Cây sồi trong góc vườn vẫn còn nhỏ, không lừng lững sum suê như bây giờ và ông nội Jimmy lúc đó mới là một cậu bé.
Huệ đi học khóa chăm sóc người già trong sáu tháng. Bên Úc, nhiều người đến tuổi thì rời bỏ cuộc sống đô thị ồn ào để lui về các miền quê nghỉ hưu. Các cụ bà đông hơn cụ ông nên cần nhiều nhân viên nữ hơn. Bởi vậy học xong là Huệ có ngay việc làm với đồng lương khá ổn.
Vào các kỳ nghỉ, hai vợ chồng đi du lịch nước ngoài và đi chơi trong nước để khám phá nước Úc. Tổ quốc Úc quả là rộng lớn mệnh mông, phong cảnh hùng vĩ. Đi đường trường mà có hai lái xe thì đỡ mệt và có thể đi được rất xa. Huệ và Jimmy đã hai lần lượn vòng quay bờ biển miền Đông và một lần xuyên lục địa Úc.
Huệ bỏ hẳn ý định chuyển lên trung tâm và cảm nhận được giá trị của sự yên tĩnh của vùng xa. Hạnh phúc nhất là được sống hòa với thiên nhiên thoáng đãng, với cỏ cây và muông thú. Đủ bốn năm, Huệ lấy được quốc tịch Úc.
Có một điều Huệ không dám nói với chồng, Huệ đã vài lần nạo thai và một lần dính bệnh lậu, đó rất có thể là nguyên nhân của bệnh vô sinh. Huệ bàn với chồng hay là nuôi con chó cho vui và Jimmy ủng hộ vợ ngay lập tức.
Nuôi chó bên Úc tốn kém không khác gì nuôi người, tiền bảo hiểm y tế còn đắt hơn đồ ăn. Một con chó con, ở độ tuổi còn dễ huấn luyện trị giá cả chục ngàn bạc. Khi chưa chọn xong chó thì Huệ thấy mình có thai từ lúc nào không biết.
Thế rồi thiên thần đã cất tiếng khóc chào đời: con gái Paula vô cùng xinh đẹp. Mới đẻ, Jimmy đã không cho Huệ bế con nhiều, đặc biệt không được dỗ khi khóc. Jimmy giải thích, khóc mà dỗ thì làm con hư, quen thói khóc để được bế và dỗ. Đúng là phương pháp dậy con của người Tây có nhiều ưu việt, Paula không khóc nữa, ngoan như con chó con.
Lâu rồi, Huệ mới ở nhà một mình. Huệ sẽ dọn dẹp, sửa sang lại khu vườn cho thật đẹp để con có chỗ chơi. Sẽ cắt bớt các cành lá, nhưng dành lại một phần cho bầy chồn, sóc, possum dạo chơi vào buổi tối.
Được một tuần, Jimmy mua giường nhỏ như cái cũi để Paula ra ở riêng tại phòng bên cạnh. Jimmy còn lắp camera để có thể theo dõi con từ phòng ngủ của hai vợ chồng. Trẻ con vào lúc này ngủ chưa ngon giấc, hay trở mình. Mỗi lần như thế, Huệ chỉ vỗ nhẹ vào mông hoặc quấn lại cái chăn. Nhưng sang phòng riêng, không còn mẹ vỗ mông, nhưng Paula cũng chỉ ọ ọe một chút rồi lại ngủ tiếp rất ngoan.
Một buổi tối, Paula bỗng khóc ré lên rất to. Cảm thấy chuyện chẳng lành, Huệ chạy vội sang, ôm con vào lòng, Paula ngưng khóc. Bất giác, Huệ thấy một vết son màu đỏ trên cái trán nhỏ xíu của cháu. Lâu không được mẹ bế, Laula nhoẻn miệng cười rạng rỡ.
Hai vợ chồng sợ quá cho cháu đi Bác sĩ ngay trong ngày hôm sau. Ông Bác sĩ phố huyện bảo chưa thấy trường hợp tương tự thế này bao giờ và giới thiệu đi chuyên khoa trên thành phố. Ông Bác sĩ chuyên khoa hỏi có ai hôn cháu không?
Đến lúc này, Jimmy mới sực nhớ đến việc bật băng ghi hình camera lên. Quả nhiên, có một người phụ nữ không rõ mặt, mặc áo trắng đã cúi xuống hôn cháu. Sự vụ được đưa sang cảnh sát, tuy nhiên sau mấy ngày điều tra cảnh sát cho rằng không có dấu vết nào của người lạ đi từ ngoài vào nhà.
Hai vợ chồng đang chuẩn bị một bữa tiệc mời bạn bè vào ngày Paula đầy tháng. Nhưng giờ thì còn tâm địa nào để tiệc tùng nữa. Kế hoạch dọn vườn cũng gác lại, mặc cho lá cây rụng đầy vườn và cỏ đã mọc sum sê.
Một buổi chập choạng tối, Jimmy đi làm chưa về. Huệ buồn bã và mệt mỏi nằm thiếp đi. Bỗng dưng cánh của phòng mở toang. Người phụ nữ mặc áo trắng hiện ra và nói với Huệ:
- Tôi là người nhà của cô, tuổi tôi cũng bằng tuổi cô. Nhưng số tôi không được hạnh phúc làm mẹ như cô mặc dù đã vài lần mang thai. Tôi gặp cô chỉ để nói rằng: vết son trên trán cháu Paula không phải lo lắng gì cả nhé.
Huệ choàng dậy, hóa ra là một giấc mơ. Jimmy đã về, Huệ hỏi về người đàn bà. Jimmy nói không hề biết bất kỳ điều gì về người đàn bà nào bằng tuổi Huệ cả. Hai vợ chồng chưa kịp mừng thì lại lo nhiều hơn.
Ngày đầy tháng của Paula chỉ có bà mẹ chồng và ông dượng tới thăm. Huệ lại đem chuyện người đàn bà mặc áo trắng ra hỏi. Bà nội Paula trả lời ngay:
- Đúng rồi, đó là người vợ cũ của bố các con. Bà bị một chứng bệnh kỳ lạ, cứ có mang thai đến 6-7 tháng tuổi là con chết lưu trong bụng. Đến lần cuối, do muốn cứu con thì cả hai mẹ con đều chết.
Lúc đó bà mới 35 tuổi, bằng tuổi Huệ bây giờ.
Nghe xong câu chuyện, vết son trên trán Paula bỗng dưng biến mất.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn nhận xét