Thứ Ba, 18 tháng 1, 2022

Bãi biển màu xanh lục

 

Nhà mình có ba anh em, bố mẹ mất rồi. Hai đứa em ở Vietnam hẹn với mình đưa các cháu sang chơi mà khất lần hết năm này sang năm khác. Mãi đến dịp mùa đông vừa qua một lũ già trẻ trai gái mới kéo nhau sang. Mình đã tính rủ chúng nó đi Jervice Bay, bãi biển nước trong nhất thế giới nhưng không dám đặt phòng trước. Nay chúng sang rồi, chắc rồi, thì lại hết chỗ ở. Chẳng còn cách nào khác, mình mướn một căn nhà gỗ 6 phòng, ngay sát bờ biển, cách Jervice Bay không xa lắm.
Một gia đình người bạn có con nhỏ cũng tham gia, như vậy có bốn gia đình, vui quá chừng. Trên đường đi, cả nhóm ghé vào chùa Nan Tiên, ngôi chùa Phật giáo hùng vĩ nhất Nam bán cầu. Đến ngôi nhà khi đã sang tầm chiều, ai cũng đói. Bọn mình đã chuẩn bị trước đồ nướng mang theo trên xe, nên chỉ nhóm lò là có cái ăn ngay.
Mình già lão nhất và ở tuổi này không ăn được nhiều nữa. Tranh thủ nhá nhem tối, mình lội bộ ra bờ biển. Biển xa lắm, tít tận chân Trời, nhưng mình vẫn nhìn thấy một hòn đảo nhỏ, phủ lớp cây xanh rì.
Hưởng tí không khí trong lành, màn đêm buông xuống và nhiệt độ cũng tụt rất nhanh, mình định về thì thấy một ông cụ già, râu tóc bạc phơ, đang ngồi một mình trên mỏm đá sát bờ biển. Khi leo lên cao, bất chợt mình thấy nước ở đây không phải màu xanh nước biển mà là xanh lục. Ông già bảo, ngày xưa biển cũng xanh như xanh ở nơi khác, nó chỉ chuyển xang màu lục từ bẩy mươi năm trước.
Button, tên ông già, làm mình nhớ lại một vụ án nổi tiếng mà mình đã từng đọc. Hồi đó, một nhóm bốn đôi trai gái rủ nhau đi tắm biển. Họ là những sinh viên vừa tốt nghiệp đại học Wollongong, trong đó 3 đôi còn yêu nhau và một đôi đã làm đám cưới. Button là người duy nhất vẫn còn sống trong nhóm tám người, nay ở tuổi ngoài chín mươi. Cụ có ba người con, chín người cháu và đã có chắt.
Khi cả nhóm đang bơi lội thỏa thích thì anh chồng mới cưới kêu mất vợ. Mọi người nháo nhác đi tìm nhưng không thấy. Cuộc vui bỗng chốc trở nên nỗi buồn mênh mông. Sau đó, mỗi người đi một phương, chỉ có Button và bạn gái ở lại vì họ đã tìm được việc làm ở vùng này.
Nhưng đây là một vụ án đầy bí ẩn, mình tò mò muốn hỏi Button xem ông là người trong cuộc thì có biết gì khác hơn những điều viết trên sách báo. Tuy nhiên ông rất ít nói, hầu như chỉ trả lời nhát gừng những điều mình hỏi.
Chín ngày sau, sóng biển đưa xác người phụ nữ xấu số vào bờ. Khi đến khám nghiệm tử thi, cảnh sát ghi nhận cô mặc bộ đồ bơi màu xanh lục mà và có vết chấn thương ở gáy. Điều này hoàn toàn đáng ngờ vì khi đi bơi,mọi người đều biết cô mặc bộ bơi màu đen. Chủ nhà hàng bên bờ biển còn xác nhận họ đã đón một cặp đôi khách hàng với nhận diện giống như cô gái đã mất tích hồi buổi chiều, nhưng đến tối vẫn vào nhà hàng.
Từ những đầu mối đó, cảnh sát đưa ra giả thiết cô gái bị giết. Cô là người bơi rất giỏi, đủ sức có thể bơi ra hòn đảo nhỏ vẫn được nhìn thấy bằng mắt thường. Chờ ở đó đến khi Trời tối, cô bơi vào bờ và đi ăn tối với anh chồng. Ăn xong, hai người đưa nhau ra bờ biển, bàn chuyện sẽ làm gì với một triệu đô tiền bảo hiểm nhân thọ. Anh chồng tàn bạo nghĩ: con này đằng nào cũng đã chết, lại phải thay tên đổi họ cũng phiền, thôi cho nó chết luôn. Rất có thể, anh ta đã chuẩn bị sẵn bộ đồ bơi màu xanh lục để thay vào xác cô.
Tuy vậy, khi sự việc được đưa ra Tòa thì Tòa cho rằng không đủ bằng chứng và nhân chứng để kết tội nghi phạm. Chẳng biết có phải vì thế không, Trời đất sa sầm, một trận cuồng phong dữ dội, biển không còn xanh biếc như ngày xưa mà đổi sang màu tối tăm như bây giờ. Cũng từ đó, vùng biển này được coi là có dớp, cứ vài năm lại mất một mạng người.
Gần bờ biển yêu quái này có một trang trai chăn nuôi bò khổng lồ. Bình thường ra, mùa này bò chỉ ăn cỏ khô đã tích trữ, nhưng nhờ vào khí hậu và địa hình tốt, hàng ngày đàn bò vẫn tỏa đi ăn cỏ tươi. Một con bò bị lạc đàn, nghe tiếng kêu của nó thật thảm thương.
Về đêm, bãi biển trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ còn sóng biển ào ạt theo từng cơn. Thực sự, cả dãy nhà ven biển chỉ mỗi chỗ mình có người ở. Từ trong nhìn ra ngoài Trời tối như mực, một bóng người, đúng ra là hình bóng một bé trai mảnh khảnh đi từ chỗ mỏm đá về phía nhà mình, nhưng gần đến nơi thì mất hút. Nằm xuống giường, mình nghe thấy tiếng đứa trẻ gọi mình và kêu đói, kêu rét. Nó xưng nó là vong mới, nó rất nhớ người thân, bạn bè nên vẫn chưa thể siêu thoát mà vẫn lẩn quẩn quanh đây. Mình kể chuyện với bà xã và các em, mọi người bảo, bác mới gặp ông già có một chốc mà đã nhiễm cái lẩn thẩn rồi.
Sáng hôm sau, nắng vàng chan hòa, cả đoàn tụi mình đi ra thăm thị trấn nhỏ thôn quê, vừa tìm đồ ăn sáng. Ngày chủ nhật, các cửa tiệm đều đóng cửa, ngoại trừ quán cà phê, nơi còn bán các đồ ăn nhẹ như bán ngọt, sandwich hay meat pie. Khi đi về những vùng sâu vùng xa, mình rất thích tìm đọc những tờ báo và tạp chí địa phương để xem cuộc sống bà con ở đây ra sao, có sự kiện gì không. Trong tập báo cũ của quán cà phê, bất giác mình thấy một tấm hình trông quen quen. Đó là Rudd, 10 tuổi, chắt gọi Button bằng cụ, bị nạn chết cách đây ba tháng!
Sau giờ học, bọn trẻ rủ nhau ra bãi biển lướt sóng, một trò chơi mà bọn trẻ rất ưa thích. Chơi xong, chúng leo lên mỏm đá ngồi ngắm biển. Bỗng một cơn sóng dữ chồm lên cuốn phăng thằng bé đi. Bọn trẻ nhìn theo bạn thì thấy luồng nước xoáy cuộn tròn nhấn chìm Rudd xuống đáy, từ đó bốc lên một luồng khói màu xanh lá cây đậm đặc. Bọn nhỏ kinh hãi la hét và bỏ chạy.
Đội người nhái liên tục làm việc ba ngày liền mà không tìm thấy xác cháu. Nhưng bẩy ngày sau, sóng biển đưa thi thể vẫn còn gần như nguyên vẹn vào bờ. Gia đình đã tổ chức lễ cầu siêu cho cậu bé ngay ngoài biển. Button lụ khụ ra thăm xác chắt của cụ lần cuối. Cụ đã làm mọi người cảm động khi nói rằng, cụ chỉ mong cái thân già được về với biển, sao cho những linh hồn thơ ngây thoát khỏi lời nguyền bẩy mươi năm qua.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn nhận xét