Chủ Nhật, 28 tháng 2, 2021

Yêu người ngóng núi


Nguyễn Ngọc Tư thật tài tình khi nói hộ tâm trạng của những người xa xứ.
Trong "Yêu người ngóng núi" kể về một anh nhà quê lên thành phố. Anh được thành phố, đã nhân cách hóa như một cô vợ hết mực yêu thương, lo cho anh từng li từng tí.
Còn anh thì sao?
Ghét Sài Gòn lắm, chán Sài Gòn lắm, chỉ ngóng, mong và nhớ quê nhà, thèm ngồi giữa rơm rạ.
- Nhớ sao không về đi, ở đây làm gì?
Về sao được, con cái học hành ở đây, miếng ăn ở đây.
Tác giả cô Tư viết "Bởi thành phố có gì đáng yêu đâu, ngay cả lúc dịu dàng nền nã nhất, thành phố cũng không ngọt ngào như hoa nắng rụng lẫn trong hoa dừa rụng".
Anh không thể yêu một cô vợ chỉ biết nấu ăn và giặt giũ, anh tìm kiếm một tâm hồn.
Nhưng, thành phố hay là cứ cho là nước Úc đi, chỉ có bầu khí quyển trong lành, những con người lương thiện, tử tế.
"Vậy đó chẳng phải là vẻ đẹp sao, không đáng yêu, không đáng được đáp lời sao?"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn nhận xét