Thứ Ba, 21 tháng 5, 2019

Làm chính trị: CAO QUÝ hay ĐÊ TIỆN?


Ngày mai, bà con xứ Úc thòi lòi sẽ “nô nức” đi bầu cử, để xem Liên đảng hay Lao động, ai trong bộ đôi Morrison và Shorten sẽ trở thành Thủ tướng cho ba năm tới. Hình ảnh thường được mô tả là “neck to neck ” (cổ hai con ngựa đua), để thể hiện sự gay cấn, sít sao.

Vào dịp này, con người thực của các chính khách được bộc lộ, vừa khuếch trương cái hay, cái mạnh, vừa bị đối phương thổi phổng những mặt yếu kém.

“Tôi tuy bất tài” (ngôn ngữ trong truyện Tàu), nhưng để lo cho bản thân và vợ con cái ăn, cái mặc là chuyện quá dễ dàng. Vì thế, là người có tâm, tôi muốn mang khả năng của mình giúp đỡ cho những người khác, xa hơn là toàn xã hội, đó chính là làm chính trị. “Nhân chi bản thiện”, nó thể hiện tình yêu thương đối với đồng loại, rất đẹp, rất quý.

Nhưng cuộc đời không đẹp như mơ. Điều “cứu giúp và giải phóng nhân loại” đã và đang trở thành cái cớ tạo nên sự áp bức, chà đạp, những cuộc chiến tàn khốc.

So với thời trung cổ, cuộc đấu tranh chính trị không còn mang nặng yếu tố quân sự, bạo lực mà thiên về kinh tế và truyền thông. Bạn sẽ dành quyền lực chính trị khi bạn sáng tạo ra những ý tưởng mới về tổ chức, phát triển xã hội và đưa được những ý tưởng đó vào cuộc sống.

Donald Trump không thể là một chính khách “chuyên nghiệp” vì ông luôn thực hiện 100% những gì đã nói. Trong khi một tổng thống chỉ cần thực hiện 50% lời hứa khi tranh cử đã được coi là “chấp nhận được”, đã đủ để coi là kiên định.

Một nghệ sĩ, một khoa học gia, một kỹ sư hay bác sĩ đều có thể hữu ích cho đời bằng các hoạt động nghề nghiệp của mình. Nhưng thật sự, để có sức mạnh thay đổi cả xã hội, thay đổi thế giới mới là chuyện của các chính khách, dù đó là thay đổi theo chiều hướng tích cực hay tiêu cực.

Những lời lẽ tốt đẹp dành cho cựu thủ tướng Bob Hawke, người mới qua đời tối hôm qua, là một bằng chứng nói lên công lao và vai trò của một lãnh tụ. Đáng tiếc, cả đời làm chính trị bị phản biện và chửi rủa, chỉ đến khi chết mới được vinh danh.

Ở các nước độc tài, làm chính trị nghĩa là đối măt với nguy cơ bị bỏ tù và ám sát thủ tiêu. Đương nhiên, chỉ vì lý tưởng cao cả, vì nghĩa lớn mà con người ta mới dám bất chấp mọi hiểm nguy.

Vừa rồi trên mạng lan truyền một clip về chuyện một anh cảnh sát chiến đấu với tên ăn trộm, trong khi mấy thanh niên xung quanh đứng nhìn. Người ta đã bình phẩm rằng không ăn lương thì không cần phải làm; nhưng có anh biết võ mà vẫn chỉ khoanh tay thì học võ làm gì cho tốn cơm, lại còn xạo loz là học để tu tâm.

Một câu danh ngôn đại ý, đích thực chỉ có một, nhưng cái tương tự có hàng ngàn, hàng vạn. Những người làm chính trị đều nói những lời cao đẹp, nhưng hành động của họ thì lại hết sức bẩn thỉu. Lại có những loại người làm chính trị để rình mò, tư lợi húp xúc thì thật đáng khinh.

Thực tế vẫn có nhiều những người làm việc, vun đắp cho mọi người không mệt mỏi mà không hề nghĩ đến bản thân mình. Họ làm việc quần quật cả ngày nhưng “thù lao” chỉ là một bữa cơm trưa giản dị. Làm chính trị không hẳn là những việc lớn, đôi khi chỉ là những việc nhỏ nhặt, có ích cho cộng động cũng đủ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn nhận xét