Thứ Năm, 30 tháng 5, 2019

NHỮNG LINH HỒN XA LẠ




Truyện ma của Ngọc Quang (fiction)

Thỉnh thoảng, Quyến ngồi cười một mình. Vợ Quyến bảo "đồ điên". Sống với nhau 15 năm, vài mặt con nhưng chị cũng chưa thể hiểu được những cuộc phiêu lưu rồ dại của anh khi xưa.
Vậy là đã 20 năm, giới giang hồ gọi là hai bó đũa. Quyến đi mở văn phòng thương mại tại một nơi có cái tên phát âm không nổi: Umm al Quwain. Umm al Quwain là một tiểu vương quốc trong Liên bang Các tiểu vương quốc Ả rập thống nhất (UAE). Nếu ví hình dạng đất nước UAE như một khẩu súng lục thì vị trí của Umm al Quwain giống cái cò súng. Gọi là tiểu bang cho vui chứ dân số ở đây chỉ có bốn mươi ngàn, bằng một xã của nước Việt, ít nhất trong bẩy vùng lãnh thổ.
Cách đây hơn hai trăm năm, những đàn ông trang phục trắng, đàn bà choàng đen kiểu Hồi giáo của bộ lạc Al Ali đã có một cuộc hành trình xuyên bán đảo Ả rập, đến tận cùng đường thì họ phát hiện ra nước ngọt. Cả đoàn người không ai bảo ai, đều trải một cái khăn xuống nền cát, rồi chổng mông hôn lấy hôn để. Sau đó, một số người trong họ còn ngồi bệt xuống và ngửa hai bàn tay khấn thánh Allah hàng giờ đồng hồ. Năm 1775, Majid Mulla lên ngôi thủ lĩnh để chỉ huy công cuộc xây dựng quê hương mới mang tên Quwain. Năm 1905, dân số cả tiểu vương quốc đạt con số năm ngàn.

Già trẻ lớn bé của bộ lạc Al Ali vốn sống ở đảo Synnyiah. Đảo nhỏ, dân đông, nước ngọt cạn kiệt, họ không còn lựa chọn nào khác là tiến vào đất liền. Vì không quen thổ nhưỡng, không biết dùng lạc đà đã khiến cuộc hành trình vô cùng gian nan. Thời tiết nóng nực và bệnh tật làm một số người bỏ mạng dọc đường. Khi đến đích, hầu hết mọi người chỉ như những cái xác không hồn. Một số đứa trẻ đã chết từ trên tay cha mẹ lúc nào không hay. Nhiều người chỉ cầm cự thêm một thời gian ngắn rồi cũng chết. Không ai biết bộ tộc Al Ali lớn cỡ nào, chỉ biết con số lúc đi là hàng ngàn và con số sống sót, lành lặn tính còn phần ba phần tư.
.....

Máy bay Vietnam airlines hạ cánh lúc 12 giờ đêm. Quãng đường từ sân bay Dubai đi Umm al Quwain trải dài 80km dọc theo bờ biển. Quyến nhìn ra ngoài xe, một bên là biển vô tận, một bên cát mênh mông, không có lấy một cái cây.
Về đến khách sạn Pearl lúc 3 giờ đêm, Quyến vừa đói, vừa mệt, vừa buồn ngủ. Trong cảnh quan trống trải, lặng ngắt như tờ, Quyến bàng hoàng hết cả người. Trời đất run rủi thế nào mà lại chui đầu vào đây!

Để có chỗ ở kiêm văn phòng, Quyến quyết định thuê một ngôi nhà rất nhanh, nhất là khi anh cò nhà đất khoe chủ nhà là một thành viên hoàng tộc. Trong bốn mươi ngàn người, dễ đến ba chục ngàn là lao động nước ngoài; mười ngàn dân địa phương thì đến một phần mười là hoàng thân quốc thích.

Ngôi nhà cách trung tâm Umm al Quwain khoảng ba cây số, nằm trên đường đi ra biển, như vậy không gần mà cũng chẳng xa. Bãi cát của khu nhà mọc lên một ngôi nhà cổ hai tầng. Tầng trệt có phòng nhỏ đọc sách, nhà bếp và cũng như các ngôi nhà Ả rập khác, phòng khách khá rộng. Trên lầu có 4 phòng ngủ, Quyến chọn phòng nhỏ nhất để ngủ cho có vẻ ấm cúng. Nhà bỏ không lâu ngày, nhưng do khí hậu khô nên đồ đạc không có mùi mốc meo.

Quyến là người gan lì, nhưng ở một mình trong một không gian lớn như vậy thì cũng hơi chột dạ, nhất là khi màn đêm buông xuống. Thời tiết tháng hai là lúc ban ngày hơi nóng nhưng ban đêm lại giá lạnh. Quyến chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Bỗng dưng một dòng người dài hiện ra, đàn ông mặc toàn đồ trắng, đàn bà đen tuyền. Quyến bừng tỉnh, không biết mình đang ngủ hay mơ nữa.

Từ khi về nhà mới, đêm nào Quyến cũng ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ. Nghe một tiếng kẹt cửa cũng choàng dậy, hóa ra chỉ là một trận cuồng phong. Nhìn ra bên ngoài, cát bụi bay mù mịt. Quyến bắt đầu cảm thấy sợ đêm tối. Thật ra ban ngày cũng chẳng bận rộn gì. Văn phòng mới, ít người biết, mỗi ngày tiếp 1-2 vị khách, có ngày chẳng được ai.

Ngồi nhà mãi cũng chán, Quyến bắt đầu ra ngoài đi thăm đối tác. Có thế chứ, Quyến bắt gặp hai cậu người Việt tên Mạnh và Sứ. Hai bạn gặp Quyến cũng muốn khóc luôn, đúng ra là mếu máo.

Mạnh và Sứ làm trong một xưởng in. Làm việc rất dài giờ nhưng chẳng thêm tí lương thưởng nào. Ở chung trại lao động với bọn Ấn Độ, Pakistan rất bẩn thỉu, kinh tởm. Sắp tới đủ ba năm sẽ được về phép, nhưng chúng nó giữ lương tháng 13 của cả ba năm, hẹn quay lại mới trả. Quyến thì làm được trò gì để giúp đồng hương, ngoài mấy lời an ủi.

Quyến kể nhà mình như là có ma. Đêm đêm bóng người hiện ra đàn đàn lũ lũ. Từ trên lầu nhìn xuống, đôi khi còn thấy các vệt sáng bằng chục con đom đóm từ dưới lòng đất. Mạnh thốt lên, vậy là giống bãi tha ma rồi. Nó không giúp Quyến được câu nói, đằng này còn dọa thêm.

Quyến không ngủ trên lầu nữa mà xuống gà gật ở phòng đọc sách. Tivi ở phòng khách được bật cả đêm cho có tiếng người. Chương trình đêm chiếu đi chiếu lại những hình ảnh và bài hát ca tụng vua Rashid đệ tam, hậu duệ của thủ lĩnh Majid. Bây giờ trông ông oai vệ lắm, chẳng bù cho thời niên thiếu, ông cũng đi chân đất như tổ tiên của mình.
Phòng đọc gì mà chỉ có mấy quyển sách lơ thơ. Quyến lục lọi quanh phòng. Một cái ghế băng kê chắn ngay lối ra vào ban công. Quyến cho đó là điều không bình thường. Gõ vào viên gạch nằm dưới chiếc ghế, tiếng kêu trong chứ không đục. Vậy là có khoảng không ở dưới. Đào lên, quả nhiên bên dưới mới nhiều các loại sách và thư tín viết tay. Nếu còn sống, chủ nhân cỡ ngoài 90 tuổi, khoảng bằng tuổi của ngôi nhà. Thời nhỏ, ông du học bên Anh Quốc.
Quyến sững sỡ khi nhìn phát hiện được một tập ảnh toàn là những bé trai cởi truồng, độ tuổi khoảng 13-15. Một số bức ảnh chụp cận cảnh chim cò rõ mồn một, đủ kiểu tư thế. Hiểu rồi, chủ nhân cũ là một người đồng tính. Thảo nào không thấy di tích gì của việc ông có vợ con.
Càng lục tìm trong đống sách vở, Quyến càng thấy như đi vào ngõ cụt, bởi vì những câu hỏi ám ảnh về ma quái vẫn còn nguyên bí ẩn. Ờ, ông ấy con nhà giàu, được đi du học. Về nước, không vợ con, sống độc thân trong căn nhà, đến tuổi rồi chết. Còn gì nữa đâu...
Có tật mất ngủ kinh niên từ nhỏ nhưng chưa bao giờ Quyến lại kém ngủ như đợt này. Quyến bất chợt đi ra đường lúc nửa đêm. Được một đoạn, anh thấy một ngôi nhà đỏ đèn, mấy người đứng lố ngố trước cửa. Một cô gái trẻ quấn khăn trùm đầu, da ngăm đen nhưng mắt và mũi bé xíu. Ở xứ này gái mũi khoằm và mắt ốc nhồi thiếu gì nhưng nhỏ nhắn như vậy thì quả là đào không ra. Quyến đánh bạo: có phải em Vietnam? Em gái mỉm cười. Một lát, cô chạy ra nói nhỏ, nhà đang có đám tang. Cái đó anh biết, phong tục người dân bên này phải đưa tang vào ban đêm, hạ huyệt vào lúc mặt trời lặn. Họ không dùng quan tài gỗ cho tử thi mà chỉ quấn vải; cũng không đắp thành mộ, vì có đắp thì cát cũng chẳng chịu được gió thổi.
Trà Uyên là người Hồi giáo ở Châu Đốc. Cô sang đây từ khi 15 tuổi, tức đã 7-8 năm rồi, làm vợ thứ tư cho một ông sĩ quan cảnh sát, cũng trong hoàng gia. Không biết có phải vì chồng già hết xí quách không mà Trà Uyên mong mãi cũng chẳng thụ thai được. Khi bạn của chồng cần thợ in, Uyên là người môi giới để đưa Mạnh và Sứ sang Quwain.
Đám ma vừa rồi là bởi ông anh chồng chết. Ông này là anh cùng mẹ nên rất thân thiết, chứ gia đình chồng thì có tổng cộng cả trai lẫn gái trên 30 anh chị em. Chồng của Trà Uyên gần út, kém ông anh cả đến 35 tuổi. Thiệt tình, chủ nhân ngôi nhà Quyến đang ở lại chính là anh khác mẹ với chồng của Trà Uyên. Uyên bảo, ông đồng bóng ấy chẳng quan hệ với ai, hơn nữa chỉ là nhánh khác mẹ nên chồng cô chẳng biết gì về ông ta và cũng chưa bao giờ đến ngôi nhà.
Suy nghĩ mấy hôm, Quyến hẹn gặp Trà Uyên một lần nữa. Anh hỏi cô xem ông chủ nhà cũ có anh em ruột cùng mẹ nào còn sống không. May quá, đó chính là ông anh cả. Ông ấy cứ tự xưng 100 tuổi nhưng người nhà thì hiểu là chưa đến. Giấy tờ khai sinh không có nên nói bao nhiêu tuổi chẳng được.
Khó khăn lắm, hẹn đi hẹn ại, cuối cùng Quyến cũng gặp được ông trăm tuổi. Gần trăm tuổi có khác, râu tóc trắng như cước, bộ quần áo trắng và dép cũng trắng. Ông cụ bảo chỉ có người cỡ tuổi ông mới biết được lai lịch nguồn gốc của tất cả các ngôi nhà trong khu vực này. Gia tộc của ông vô cùng vinh dự khi được xây cất các ngôi nhà cho con cháu bên trên ngôi mộ tập thể khổng lồ. Bên dưới là xương cốt của những người đã chết khi đi tìm nguồn nước ngọt cho bộ lạc Al Ali. Họ đã được trở về với cát bụi sau khi hoàn thành sứ mệnh của thánh Allah là giữ cho những người con của bộ lạc mãi mãi trường tồn.
Thực sự, Quyến chưa hoàn toàn hài lòng với những tiết lộ của cụ ông. Những bộ xương hai trăm năm thì làm sao còn lân tinh để phát sáng? Thêm mấy ngày nữa, Quyến mới thở phào nhẹ nhõm khi biết rằng, ông chủ nhà mới chết năm ngoái. Sau ba tháng người ta mới phát hiện ra xác của ông, lúc đó đã teo quắt chỉ bằng đứa trẻ con. Tử thi khô được chôn ngay trong khu đất thừa tự, cạnh ban công của phòng đọc.
N.Q

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn nhận xét