Thứ Tư, 4 tháng 1, 2023

Giấc mơ dang dở

 

Có lần mình từng chém gió rằng, mình đã đạt được tất cả những mong muốn nên không còn ước mơ gì nữa. Nhưng giờ nghĩ lại thì thấy...chưa xong, vẫn còn có một giấc mơ.
Đó là việc được đi chu du khắp thế giới, quả thật mình vẫn còn quá nhiều nơi chưa từng bước chân đến.
Ngay tại Việt Nam, mình đã đi khoảng 2/3 trong số 63 tỉnh thành nhưng vẫn còn muốn khám phá vùng Tây Bắc và vùng miền Tây Nam bộ. Mình nhớ hồi bé được nghe bố kể chuyện về Lai Châu kỳ bí, nơi bố từng sống 8 năm, mình vẫn chưa một lần đến với núi rừng, sông suối nơi đây. Nhà cửa đường sá đẹp nhìn chán mắt rồi, cảnh thiên nhiên mới là quý giá.
Thời nhà Nguyễn miền Tây có ba tỉnh, bây giờ là 13, vậy mà mình mới đi có hai nơi (Cần Thơ và Hà tiên) là quá ít. Mình muốn đến với Sóc Trăng, địa phương có nhiều bà con gốc Miên hay Châu đốc, di tích của người Hồi giáo. Tuổi này không còn ham ăn và ham gái, mình thích tìm hiểu những khác biệt về văn hóa.
Trong những nơi đi rồi mình vẫn còn muốn đến nữa, như Sài Gòn, Hà Nội, Huế, Móng Cái và Nghệ An...
Thế giới quá mênh mông, mình đã sống ở nhiều quốc gia và châu lục nhưng vẫn có nhưng nước chưa hề đến như Mỹ, Anh, New Zealand. Những nước nói tiếng Anh sẽ cho mình cảm giác tự tin hơn không bị rào cản ngôn ngữ. Bạn có thể “đi sâu vào quần chúng”, không ở khách sạn, ở lẫn với người dân để quan sát, trò chuyện và cảm nhận cuộc sống thường nhật của họ.
Nếu bạn làm việc nặng nhọc, muốn nghỉ ngơi thì bạn nên kiếm một hòn đảo trên Thái bình dương để nằm nghe những điệu nhạc du dương nhịp nhàng theo tiếng sóng vỗ.
Mình nghe kể chuyện Đài Loan bây giờ còn hơn cả Nhật Bản. Quả thật về thu nhập bình quân đầu người của Đài đã vượt Nhật, nó còn hấp dẫn du khách về cuộc sống văn minh hiện đại mà vẫn không thiếu nét đẹp truyền thống. Có lẽ mình sẽ đi Đài Loan trước Trung Quốc.
Nhưng liệu ước mơ của mình có tham lam và ích kỷ không? Quí vị chỉ nghĩ đến cá nhân mình mà không quan tâm đến biết bao người khốn khổ vì bất công và áp bức. Hãy thông cảm, vừa già cả vừa bất tài, mình không thể làm gì khác.
Điều mình có thể làm là đi đến đâu cũng sẽ chụp ảnh, ghi chép để kể chuyện và bình phẩm. Nhưng ai mà thèm đọc? Đúng là sẽ tra tấn và làm mất thời gian, nhưng cũng hy vọng mua vui cho một số người.
Ước mơ thì dễ, thực hiện được mới khó. Như bây giờ mình làm hai jobs, mỗi tuần 45-50 giờ, muốn đi đâu cũng khó. Hai năm nữa, cháu út học xong phổ thông mình sẽ giảm giờ làm. Tuổi về hưu bên Úc là 67, mình sẽ không về đuổi gà cho vợ mà sẽ giảm giờ làm một lần nữa, lúc đó sẽ có nhiều thời gian đi chơi hơn.
Đi chơi lại muốn đi lâu thì chịu nổi chi phí không? Tất cả các khách sạn 5 sao trên thế giới đều giống nhau và ở đó chẳng có gì thú vị nên mình tìm chỗ ở bình dân thôi. Như dự đoán, sau vài năm thua lỗ vì Covid thì nay các hãng hàng không tăng giá vé chóng mặt. Có một cách khác: đi du thuyền rất rẻ, ví dụ đi New Zealand trong hai tuần chỉ mất 2500 Úc kim/người bao gồm luôn tiền thuyền, ăn và ở.
Một động lực lớn làm mình muốn đi là để được gặp người Việt khắp 5 châu với nhiều bạn bè trên mạng xã hội, chỉ nghĩ đến thế mà đã muốn ngáo rồi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn nhận xét