Thứ Ba, 5 tháng 1, 2021

Ma ám trên tuyến đường ra Cảng

 


Truyện ma của Ngọc Quang (fiction)
Mình bắt đầu đi làm khi 21 tuổi cho một công ty ngoại thương. Công ty có trụ sở Hà Nội nhưng hàng hóa xuất khẩu, nhập khẩu lại ra vào ở Cảng Hải Phòng.
Đi làm chưa đầy một năm thì đến mùa lạc, mặc hàng xuất khẩu chủ yếu của miền Bắc vào cuối thập niên 1980s.
Công ty huy động anh chị em xuống Hải Phòng để làm hàng. Mình rất thích chí vì có cơ hội được xa nhà nên đăng ký đi luôn 6 tháng.
Thật ra mình đã từng được đi chơi Hải Phòng với bố từ hồi lên bốn tuổi, sau đó còn đi thêm vài lần nữa. Lâu rồi, nhưng vẫn nhớ mỗi lần bực bội khi qua cầu Long Biên. Đây là con đường độc đạo qua sông Hồng nên thường xuyên tắc đường, chỉ có 1,2 km thôi mà mất đến cả tiếng đồng hồ.
Khi có thêm cầu Chương Dương thì Đường 5 đi Hải Phòng lại trở nên quá tải, khiến tai nạn xẩy ra hằng ngày, thậm chí có ngày vài vụ.
Xe của công ty mới qua cầu một chút, tới chỗ Cẩm Giàng thì đã phải dừng lại vì một vụ xe tải đâm người đi xe đạp. Nghe bà con đứng dọc đường kháo rằng, anh thanh niên bị chẹt vỡ đầu, óc bắn ra tung tóe. Rơi xuống mặt đường đang nóng trong mùa hè, óc phồng rộp lên như được rán trên chảo.
Mình mở cửa xe, nhảy xuống đường, thấy một cái xác nằm đắp chiếu, cạnh đó còn đôi dép cao su và có màu trắng của óc thật...
Mấy anh chị em Hà Nội trú ngụ tại 28 Lý Tự Trọng, ngay đối diện Bộ Tư lệnh Hải Quân. Chiều chiều, từ cảng về, hai đội Hà Nội và Chi nhánh Hải phòng thi đấu bóng đá gôn tôm ngay trên vỉa hè. Được mấy hôm thì các anh bảo vệ bên Hải Quân ra đuổi.
Mấy thanh niên đồng nghiệp và “thổ dân” đất Cảng chỉ đi đá chỗ khác. Chỗ này là sân to, không xa, chưa đến Ngã 6, chỉ quá Ngã 5 một tí.
Buổi tối cũng vui, mọi người quây quần bên hội chơi “tiến lên” đến khuya. “Thứ bẩy máu chảy về tim”, hầu hết mọi người về Hà Nội, nên lại thành ra buồn.
Hải Phòng hồi đó rất nhiều quán cóc ngoài vỉa hè. Các em bán quán đều rất trẻ, độ 17- 18, mới học hết phổ thông, trong lúc chờ lấy chồng thì mẹ cho một cái bàn, mấy cái ghế bán nước chè, kẹo bánh, ô mai...cũng đủ mưu sinh.
Trước đây, mình cứ nghĩ rằng con gái miền biển thì rất đen, nhưng hoàn toàn ngược lại, gái Hải Phòng rất trắng, trắng nõn nà và còn rất xinh nữa.
Mình giả bộ ra uống nước. Ngồi một lúc, nói vài câu bâng quơ. Bỗng dưng cô chủ quán hỏi: anh có phải người Hà Nội không?
- Đúng rồi
- ...
- Em dọn hàng lúc mấy giờ và xong việc thì có thời gian đi nhẩy đầm với anh không?
- Bình thường em dọn lúc 8 giờ tối, nhưng hôm nay 7 giờ cũng được.
Trời, nhanh thế sao...
Mùa lạc kết thúc, mọi người về Hà Nội hết, chỉ còn lại mình và mấy anh lái xe tải. Đội hình xe tải gồm bốn xe Ben 5 tấn, mỗi xe có một tài xế và một “lơ”. Các lơ kia đều là cán bộ Hải Phòng chỉ có xe anh Long, anh này không có gia đình thì đi với mình.
Có điều bây giờ là lúc làm hàng nhập, thường đi lấy hàng ngoài cảng vào ban đêm. Ban ngày, không có việc gì, mình thường lội bộ từ Lý Tự Trọng ra Chợ Sắt, rồi lại từ Chợ Sắt về nhà.
Công nhận Hải Phòng cởi mở hơn Hà Nội thật. Lịch khỏa thân của Hồng Công treo đầy đường. Các quán nhậu tấp nập, uống bia Vạn Lực như uống nước lã. Khi Hà Nội chưa có Mát xa thì Hải Phòng đã có.
Anh Long bằng tuổi cha chú, nhưng cùng làm việc nên mình gọi bằng anh cho tiện. Cũng không phải anh không có vợ mà đã ly dị. Cuộc sống của người lái xe nay đây mai đó, đi đến đâu cũng bồ bịch nên vợ không chịu được.
Buổi tối đầu tiên đi với anh ấy, mình khoe đang học lái xe, đã tập được mấy buổi. Thế là anh bắt mình ngồi vào ghế cầm tay lái, sợ phát khiếp. Anh bảo:
- Đường có ai đâu mà mày lo
Cảng Đoạn Xá nằm sâu bên trong sông Cấm nên vắng thật, mình chạy chậm lại vì nhìn vào gương thì thấy có xe đằng sau đang xin vượt. Anh Long bảo làm gì có ai.
- Có chứ, nó không bấm còi mà cứ nháy đèn. Đôi mắt thằng lái xe mở to trừng trừng, có lúc nheo lại.
Hai anh em tranh cãi không được, mình bảo anh không tin thì anh vào lái sẽ biết. Anh Long nhảy lên tay lái, quả nhiên, anh thừa nhận là có xe xin vượt mà cuối cùng thì lại chẳng có ai!
- Tao nhớ rồi, cách đây ba tháng, có hai bố con người Vĩnh Phú đi giao lạc ngoài Cảng Chùa Vẽ. Lúc bố nằm ngủ trưa dưới gầm xe, thằng con không biết lên xe đi mua bia và cán chết bố. Chắc là ma trêu anh em mình đây.
Ờ, em cũng nhớ chuyện đó. Tội nghiệp anh con trai khóc quá trời quá đất.
Nhưng không phải, ông bố già nhưng thằng lái xe xin đường trong gương lại trẻ. Hơn nữa, ông chết trong Cảng Chùa Vẽ, còn chỗ này là đường đi ra Cảng Đoạn Xá?
Em gái bán nước có vẻ giận dỗi quá. Mình bảo phải đi làm vào ban đêm mà em nó không tin, biết sao bây giờ...
Mình về phép Hà Nội một tuần bằng xe lửa. Trên đường đi, lại gặp tai nạn nữa, lần này là xe lửa đâm vào ô tô.
Tuyến đường ra Cảng Đoạn Xá, vẫn tiếp tục bị ma ám trêu ngươi. Chỉ có điều không vẫn hiểu nổi về độ tuổi của ma.
Một hôm ngồi chơi ở Văn phòng chi nhánh, mình kể chuyện ma và thắc mắc chưa có lời giải. Một chị bảo em không biết gì à. Sau khi bố chết, thằng con trai lại bị tai nạn trên đường ra Cảng Đoạn Xá, nhưng không chết ngay.
Một tuần sau, đúng vào hôm giỗ bố 100 ngày thì nó mới đi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn nhận xét