Thứ Bảy, 8 tháng 8, 2020

Ngôi nhà hoang bị bỏ quên




Hồi nhỏ, mình không hiểu nổi tại sao tất cả mọi nhà đều đi sơ tán thì ông ngoại lại ở lại Hà Nội một mình.

Mình đi sơ tán cùng với bà ngoại, bố mẹ, em gái mới một tuổi rưỡi và em trai thì đang trong bụng mẹ. Được vài tháng, em trai ra đời, rồi bố mình bắt chuyến tàu lửa đi ngang qua Trung Quốc để đi làm việc ở Châu Âu hai năm liền.

Đầu năm 1973, từ nơi sơ tán, bốn mẹ con nhà mình về sống ở ngôi nhà biệt thự của ông bà. Mình ngạc nhiên với khu vườn 500m2, vẫn còn đó cây hồng, cây ổi, cây dâu, đu đủ nhưng cỏ và cây dại mọc cao um tùm. Mình và thằng em họ thường hay chơi đùa, thích đi bắt chuồn chuồn cao bộ, chuồn chuồn ớt, chuồn chuồn kim, còn các loại bọ ngựa, châu chấu cào cào cũng rất nhiều.

Sau đợt ném bom B52, nhiều ngôi nhà ở Hà Nội bị sập. Nhưng chắc vì chủ nhân không có tiền làm lại nên tình trạng nhà cứ bị bỏ không như thế nhiều năm.

Vào cuối thập niên 1970 và đầu thập niên 1980, khi làn sóng vượt biên diễn ra, mỗi đêm Hà Nội lại có thêm hàng chục ngôi nhà vô chủ.

Mọi thứ đã thay đổi mau chóng từ khoảng năm 1986 -1987, với công cuộc đổi mới, có thể hiểu là toàn dân xuống đường, nhà nhà, người người làm kinh tế. Các ngôi nhà trống vắng nhanh chóng bị xóa sổ để mọc lên những ngôi nhà mái bằng là xu hướng thời thượng vào lúc đó.

Nhưng đến tận đầu thập niên 1990, một ngôi nhà khá đẹp, hai tầng ở phố Triệu Việt Vương thì vẫn bị bỏ hoang. Người ta đồn ngôi nhà có ma nên mọi người đều sợ.

Lúc này mình đã lớn và đi làm, công ty mình là cơ quan nhảy vào ngôi nhà đó. Trong khi chờ xây dựng lại, công ty phải có trách nhiệm bảo vệ, đề phòng có người làm bậy thì tranh chấp sẽ rất mệt và giao việc này cho đoàn thanh niên.

Là Bí thư, mình có nhiệm vụ phân công trực đêm cho ngôi nhà. Thực sự không ai muốn đến đến ngủ đêm cả,nên mình đành tự xung phong cho đêm đầu tiên.

Hôm đó, mình ăn cơm sớm rồi chở theo chăn chiếu đến ngôi nhà. Đó là một ngôi nhà vườn, lâu ngày không được chăm sóc nên cành lá sum suê, lá rụng đầy trên sân, trên vườn. Mùi hoa dạ hương rất thơm trong một không gian yên tĩnh, tiết Trời vào thu se lạnh.

Dắt chiếc xe máy mới mua vào phòng khách trong nhà, mình còn khóa càng lại cho cẩn thận. Đương nhiên rồi, phải tìm hiểu thăm quan một chút. Đồ đạc trong các phòng vẫn còn, nhưng không nguyên vẹn, không còn cái gì có vẻ giá trị cả.

Lên trên gác, mình hơi rợn người như nhìn thấy một cái bàn thờ nhỏ, có bức di ảnh một chàng thanh niên. Những nén nhang cuộn tròn trên bát hương.

Chắc chắn, ngôi nhà này không hề bỏ hoang như mọi người tưởng mà thỉnh thoảng vẫn có người lẻn vào, ít nhất là để thắp hương.

Nghĩ vậy, mình chạy xuống dưới nhà. Quay lại phòng khách, mình trải chiếc chiếu lên nền gạch, đắp chiếc chăn mỏng và bắt đầu đọc sách.

Bỗng có tiếng gõ lộc cộc vào cửa sổ. Trần nhà rất cao, nên cửa sổ cũng cao. Mình kiễng chân ngó ra, Trời đã tối hoàn toàn, đèn đường không có, chỉ thấy một cái cây lớn gần như bao trùm.

Mình quay lại nằm đọc sách thì lại nghe tiếp tiếng gõ. Mình quay sang, bỗng thấy một chàng thanh niên trông quen quen, hắn cười nhe hàm răng trắng xóa.

Hoảng quá, chưa biết tính sao thì ảnh ảo biến mất. Tiếng lộc cộc còn tiếp tục một hai đợt nữa nhưng mình không dám nhìn ra. Đêm đó, mình ngủ chập chờn, chỉ mong sao Trời sáng.

Mấy tháng sau, ngôi nhà được động thổ, người ta tìm thấy một bộ xương người ngay ở trong vườn, canh gốc cây và bên cửa sổ!
....
Năm 1994, mình đi du học rồi định cư tại Úc. Người Hà Nội ở Úc không nhiều nên gặp đồng hương thì rất quý. Có lần mình đến chơi nhà một bà lão người Hà Nội, lúc bà đã xấp xỉ chín mươi, còn ông thì mới mất.

Khi nhìn vào các bức ảnh gia đình, mình nhận ra một khuôn mặt rất quen. Không thể tin được, ông bà là chủ nhân của ngôi nhà phố Triệu Việt Vương.

Bà kể, cậu con trai út khi mất năm 1972 khi mới 24 tuổi, khoảng bằng tuổi mình hồi đầu thập niên 1990. Cả nhà đi sơ tán, nhưng nó gan lắm, không chịu đi. Nó trúng mảnh bom và mất ngay trước vỉa hè, được mọi người đưa vào trong vườn nhà chôn.

Ông bà vượt biên, mang theo đầy đủ văn bằng sở hữu nhà mang tên ông bà. Khi ông bà đến tuổi gần đất xa Trời thì đã gửi giấy tờ về cho gia đình chú con trai cả, không biết có đòi nhà được không.

- Cái này làm sao cháu biết được, Chú út sống khôn thác thiêng thì may ra sẽ trả lời.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn nhận xét