Thứ Năm, 20 tháng 8, 2020

Xác chết treo trên cành cây Truyện ma của Ngọc Quang (fiction)

 

Sang Úc du học vào năm 1994, tôi ở Clayton, cách Melbourne 25 cây số về phía đông Nam trong hai tháng, rồi cùng mấy đứa bạn rủ nhau đi Sydney. Bốn thằng dắt díu, thuê chung một phòng ở Marrickville.

Một buổi tối, tôi đi chơi một mình dưới Cabramatta. Đi học, đi làm, cơm nước xong mới đi nên đến nơi đã muộn. Lâu ngày gặp người hàng xóm cũ từ trong nước, trò chuyện vài ba câu thì đồng hồ đã chỉ đến 12 giờ đêm.

Tôi chạy vội ra ga xe lửa thì vừa kịp có chuyến. Nhưng tiếng loa thông báo rằng đây là chuyến tàu cuối cùng, mà chỉ chạy đến Lidcome là dừng.

Lidcombe là một địa danh giống như Văn Điển của Hà Nội, nơi có một nghĩa địa lớn. Tôi đi bộ ra ngoài để bắt taxi thì thấy có một bóng người đi theo. Ra đường lớn, có đèn sáng thì mới nhìn rõ: một cô gái tóc vàng khoảng 17-18 tuổi, xinh đẹp.

Em nói với tôi rằng, có thể cho em đi nhờ taxi chung để về nhà không? Tất nhiên là được chứ!

Em tên là Fiona, nhà ở Regent Park, cũng tiện trên đường về nhà tôi. Trên xe, tôi hỏi, em còn đi học không hay đã đi làm thì Fiona bảo chẳng học mà cũng chẳng làm gì. Tôi hỏi tiếp, vậy ở Regent Park với ai, em Fiona bảo ở một mình.

Lạ quá, không biết hỏi gì nữa. Khi sắp xuống xe, tôi mới ngỏ ý xin số điện thoại thì em đáp: tao không có số, nhưng nếu mày muốn gặp tao thì cứ đến ga Cabramatta, ngày nào tao cũng ở đó. Tôi không còn cách nào là nhìn theo bóng em khuất dần sau tán cây to, tối thui vào ban đêm.

Mấy hôm sau, tôi đến ga xe lửa Cabramatta. Đây là lần thứ hai tôi đến đây và lần đầu tiên đến vào ban ngày. Vừa thấy có chuyến tàu mới thì một đám choai choai, trong đó có Fiona chạy ùa ra đón khách và chào bán “trắng”.

Tôi bước vào quán cà phê Việt Nam bên bến xe nên Fiona không nhìn thấy tôi. Khi hành khách đi xe lửa tản đi thì mấy cô cậu bắt đầu thản nhiên hành sự hút chích ngay trước mặt mọi người. Bọn đầu nậu sử dụng đội quân dưới 18 tuổi để né tránh sự trừng phạt của luật pháp vì rất khó kết tội buôn ma túy đối với trẻ vị thành niên.

Ở chỗ làm, tôi chơi với Simon, thường gọi là Si, cùng tuổi 28. Nó bảo, ngày nào tao cũng phải bắn một phát mới chịu được. Thật tình, kẻ ăn không kết, người lần không ra. Tôi hỏi, mày đi động nào?

- Tao chưa bao giờ chơi gái điếm cả!

Ô, chưa vợ, không đi gái, vậy thì lấy đâu ra? Si bảo cứ ra các club, many girls around.

Si nói đúng, ra các quán xá, mọi người có thói quen chỉ đi một mình, ra đây mới kết bạn. Dân đầu đen thì chúi mũi vào các máy đánh bạc. Tôi cũng đầu đen nhưng lại thích bắt chước Tây, làm mấy ly bia rồi ra sàn disco.

Từ hồi ở Việt Nam, tôi đã là một người đàn ông từng trải. Bây giờ tiếng Anh khá hơn, nói chuyện với phụ nữ, có thể đánh giá được mối quan hệ sẽ đi đến đâu.

Trong nhóm bốn thằng, tôi vào loại già nhất. Thằng trẻ nhất 18 tuổi thì mới đi với một con Tây rất xinh, ai cũng trầm trồ. Nhưng tôi nhìn thoáng là biết con này thuộc loại mặt hàng nào. Sau nó kể thật là vẫn phải mua thuốc cho người yêu hút, giai đoạn vẫn chưa chích thì vẫn còn nhẹ.

Lần lượt có bạn gái, hai đứa dọn ra ở riêng, nhưng vẫn còn tôi và một thằng nữa ở chung phòng. Nhà tôi có 4 phòng, nhồi được gần 10 đứa, toàn độc thân vui tính. Chủ nhà người Việt thu tiền mặt, giá mềm hơn so với mặt bằng thị trường. Nhưng để có một phòng riêng vẫn là chuyện phải suy nghĩ.

Tôi nhắm cái phòng nhỏ nhất, một anh hơn tôi vài tuổi, đã có vợ con ở Việt Nam cũng dân du học đang ở. Nhưng đến khi học xong, anh em tâm sự thì anh nói, anh tính ở lại để kiếm thêm ít tiền chứ về thì biết làm gì bây giờ. Ở lậu một vài năm thì cũng không sao.

Vậy là xong, âm mưu có được phòng riêng cho các cuộc tình một đêm đã tan. Đang chán thì anh chủ nhà đến rủ đi xem nhà mới. Anh chị chủ mới mua được một cái nhà quá rẻ, cũng là house 4 phòng ở Marrickville mà chỉ hơn $100k. Quang muốn chuyển sang thì anh chị chỉ thu $55/tuần như giá phòng nhỏ nhất, được sử dụng cả nhà.

Thêm vào đó, Quang giúp anh trông coi thợ sửa nhà. Nếu họ nhờ lấy cái búa, cái kềm hay xách xô cát thì cứ làm giùm, anh chị trả $8/giờ. Lúc đó tôi cũng muốn kiếm việc làm khác nhẹ nhàng hơn chút mà được việc ngon như vậy thì mừng quá.

Vào căn nhà mới thì biết ngay là ổ của bọn nghiện hút, kim tiêm, dụng cụ vẫn còn vứt la liệt. Có điều khác thường, cả bốn phòng ngủ đều bị đào bới. Hóa ra, chúng trồng cần, phá hỏng hết mấy cái sàn gỗ khá đẹp.

Ban ngày, thợ thuyền ra vào cũng vui, nhưng đến tối chỉ có một mình thì lại buồn. Sau mấy năm vừa học vừa làm vất vả, sức khỏe của tôi sa sút đáng kinh ngạc. Đặc biệt là tôi ngủ rất kém, thường bật tivi cả đêm, lúc tỉnh lúc thức.

Chương trình tivi mà tôi mê mẩn là Giải Ngoại hạng Anh. Bên Anh đá vào lúc 3 giờ chiều, rơi vào 12 giờ đêm giờ Úc. Hôm nào có bóng đá thì cứ vào 12 giờ đêm thì tôi lại tỉnh như sáo.
Hôm đó, 12 giờ đêm, tôi nhìn ra ngoài đường thì thấy láng máng một cái xác người đang treo lủng lẳng trên cành cây.

Tất nhiên, tôi không tin và nghĩ đó là ma quái.

Tôi cuốn vào trận đấu bóng đá và quên chuyện đó đi. Xem xong trận bóng, nhìn ra ngoài thì lại không thấy gì nữa!

Mấy hôm sau, đúng 12 giờ, xác người treo lên cành cây lại xuất hiện, nhưng đến hết trận bóng thì cũng là lúc cái xác biến mất. Lần này, vào lúc nghỉ giữa hai hiệp, tôi ra hẳn ngoài đường, rõ ràng một cái xác đàn ông, đầu niễng một bên, râu ria xồm xoàng. Sợ quá, tôi chạy vào trong nhà.

Hết trận đấu, cái xác người lại biến mất, đúng là như có ma!

Khoảng một tháng sau, tôi vào club cuối tuần thì gặp một cô gái trông quen quen. Hóa ra cô hàng xóm mà tôi chưa bao giờ có dịp trò chuyện. Chúng tôi tán tỉnh nhau một lúc, nhưng không hiểu sao lúc đó tôi không còn hứng thú với gái Tây nữa.

Cô hàng xóm kể, cái thằng treo cổ con nhà giàu, được cha mẹ cho cái nhà đó. Nhưng dính ma túy ngày càng nặng. Bí bách tiền tiêu, nó trồng cần ngay trong nhà, nhưng bị lộ. Vào đúng ngày nhận trát ra Tòa thì nó treo cổ luôn vào ban đêm.

Khi chết, 45 phút sau hồn mới lìa khỏi xác, người trở nên lạnh và cứng. Bởi vậy, sau một hiệp đấu vẫn nhìn thấy, còn hết trận thì nó cũng biến mất.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn nhận xét